Xuống Cuối Trang
Phi nhìn chằm chằm vào mắt em, tỏ vẻ ý không muốn đi xa hơn. Nhưng với kinh nghiệm bản thân, ánh mắt đó chả nghĩa lí gì khi hai đứa đang trọng tình trạng này. Em ngồi vùng dậy rồi đè lại Phi, đôi tay mạnh bạo hơn bao giờ hết, cầm đùi của Phi em giật tụt lại phía sau, úp mặt vào ngực Phi định hôn và tháo chiếc áo trong ra thì một lần nữa, Phi rùng mình giật giật lấy tay đẩy em ra và không muốn. Trong đầu em lúc này đã xuất hiện suy nghĩ có vẻ mọi thứ không đuợc ổn, nếu tiếp tục có lẽ chỉ nhận lấy được sự phản kháng, hơn nữa lúc này đôi kia có vẻ đã chiến đấu xong, nếu “ vui mồm” Phi la lên là thì em chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Từ ánh mắt thèm muốn chuyển sang sự đồng tình với Phi. Em ngồi tử tế chỉnh lại áo. Phi thấy mặt em e ngại tỏ vẻ muốn xin lỗi, nhưng không sao chẳng nghĩa lý gì, Phi ngồi lại gần tựa đầu vào vai , hai tay cầm lấy bả vai em và mỉm cười tỏ vẻ hạnh phúc. Có lẽ chỉ thế thôi Phi đã sung sướng rồi, nhưng với em thì còn đó một nỗi bức xúc.
Ngồi một lúc sau thấy cửa phòng hé mở, Quân đi ra với vẻ mặt mãn nguyện không kém phần bơ phờ, Quân mỉm cười một cái rồi đi vào tolet rửa mặt. Lúc đi ra Quân thấy Phi đang ngục đầu vào vai em nhắm mặt lịm dần và ngủ. Quân nói :
- Không ngủ à mày?
- Mày cứ ngủ trước đi.
- Làm được gì chưa?
- Không , vớ vẩn làm gì. Tao tử tế éo ai như mày, vừa vào phòng đã xyz rồi, kêu to vđ, làm bố mày với Phi ngượng éo chịu đc .
- Heheee không biết hay giả vờ thế chú, lúc nãy tao cho một tí thuốc… vào rượu đấy.
- Ôi đệt đùa bạn thật à, sặc, hẳn nào Phi…ôi chết lỡ mồm.
- Nó làm sao, haha thịt rồi à. Mà tại con bồ tao mấy hôm nay cứ dở hơi nó éo cho nên tao đành…một tí thôi ý mà.
- Thịt cái c ý, chưa có gì cả mới hôn tí thôi. Đéo ngờ bạn lại làm thế, bạn khốn nạn vãi.
- Có gì đâu bình thường ý mà hehee, vừa nói chuyện với con bồ bảo ngày mai tổ chức ăn uống nhà Phi đấy.
Nói xong Quân đi vào phòng ngủ tiếp, còn em tựa vào đầu Phi , hai đứa ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Có lúc đang ngủ thiu thiu thì giật mình, cho Phi ngả xuống đùi em nằm ngủ. Cho đến sáng hôm sau, con bồ Quân đi ra gọi dậy. Giật mình mở mắt đã thấy nó cầm cái điện thoại hình như vừa chụp cảnh em và Phi ngủ. Phi tỉnh dậy vào tolet rửa mặt rồi cùng bồ Quân đi về, Phi cũng không quên dành cho em nụ cười trìu mến, ánh mắt gửi lời chào.
Em lao vào phòng Quân ngủ thiếp đi cho đến chiều tối bỗng dưng thấy một bàn tay chạm nhẹ vừa xoa vừa bóp vào chỗ đó................
................................to beo căn ti hiu
________________________________________
Câu chuyện về Phi đang dang dở ở đoạn, có một bàn tay thò vào chỗ đó. Vâng đó là Quân, nó vừa đi từ truờng về và đánh thức em dậy để gọi sang nhà Phi ăn tối. Bữa ăn ấm cúng gồm có em và Phi , Quân, bồ quân và hai người bạn nữa của Phi.
Sau đó Chị của Phi có đi chơi đêm với bạn trai ( bố mẹ đi vắng mà). Nên sau khi ăn uống bọn em có vào bar rồi quay về nhà Phi tụ tập tiếp… và các diễn biến sau thì chắc các bác đoán được rồi. Về nhà thì mỗi đôi một phòng, và lần nãy em đã cho gạo xay ra cám. Và khi xảy ra chuyện đó rồi thì các bác biết đấy cứ phải là gắn con nhà bà bó. Suốt ngày bám lấy nhau thì lâu cũng nảy sinh vấn đề.
Chủ yếu do bất đồng ngôn ngữ, phọng tục tập quán mà nảy sinh ra giận dỗi, hờn ghen, nhiều khi lý do nó cũng rất vớ vẩn. Và đúng là trời xếp đặt đồng thời trong lúc đó, ông anh họ có báo rằng chuyện về vụ clip kia đã xẹp xuống. Mẹ cũng gọi em về để cho đi học lại, vì lo em ở bên này sẽ chẳng biết sống như thế nào. Cuối cùng em và Phi đã nói chuyện rõ ràng, em nhờ Quân viết một bức thư gửi cho Phi, sau đó em trở về HN.
Những ngày buồn chán tẻ nhạt ở HN, em cũng rất nhớ Phi, thỉnh thoảng online gửi lời hỏi thăm thông qua Quân...
_____________________________________
Phần II.
Chap 19 : Gặp lại người xưa
2h chiều thức dậy với tâm trạng chán nản , và vẫn như mọi khi tolet luôn là nơi tốt nhất cho em giải tỏa những nỗi buồn, cũng như những lần bực tức bằng cách té nước vào bồn cầu .Rồi thất thểu đi ra ngoài gọi điện cho thằng bạn với lí do:
" Tối qua vừa xịt bóng, cần lắm một bờ vai lúc này "
Thế là hai thằng tung tăng trên đường ngắm Hà Nội, ngắm những toà nhà cao tầng hùng vĩ với những tán cây mát rượi, thực ra là ngắm gái.
Thời điểm này HN đông lắm, các sĩ tử lên HN ôn thi vào đại học, trai có, và nhất thì gái lại càng nhiều. Con công hay con quạ, cá sấu hay cá voi , lành tính hay dữ tính đều đủ cả. Mọi thứ tinh hoa, trai xinh gái đẹp đều đổ về đây trong sự kì vọng của gia đình họ hàng.
" Cố gắng con nhé, thiếu gì bảo Ba Mẹ, nhưng phải tiết kiệm đừng hoang phí, tập chung vào mà học, đi chơi ít thôi"
Vâng! thế là họ hướng về thủ đô, nơi chắp cánh ước mơ cho các bạn có chí thì nên, là nơi ăn chơi các bạn có tiền thì đú. Nhưng HN cũng đầy rẫy nhưng cám dỗ, muốn lên cao thì phải bám càng. Muốn gây sự chú ý thì phải khác dòng, người ta gọi nhân trần thì :
- Bầm cho con hai câu cốc trà đá.
+ Nam ơi nhìn kia, chân dài kìa... ui giời ui giời, đi lại còn cong cái mông ve vẩy.
- Tuần này vợ mày nó không cho mày xả hay sao mà soi lắm thế.
+ Ơ đùa bạn teo trym rồi hay sao mà chê mỡ thế, nhìn buồn cười lắm kia kìa...
- Ơ ơ mà sao .... ạc ạc sao cái mông nhìn quen thế.
+ Cái gì quen cơ.
- Không phải, là cái mông di chuyển bên cạnh... chờ tao đi xong tao quay lại.
+ Ơ bạn đi đâu thế, ơ này này, nhớ xin số cho tớ nhé.
Chạy ra tới gần chiếc mông quen quen, em lôi chiếc ví phía sau lên mép túi để hờ hờ, rồi giả vờ vọt lên phía trước con bé. Thắt cơ mông dồn cơ mũi, chiếc quần co lại chiếc ví rơi ra, quay người lại nhặt để nhìn mặt cô bé.... thì Á Á Á Á
- Ơ em à
+ ÔI anh Nam, sao anh ở đây.
- Anh đi vào gọi đứa bạn trong này, thế em làm gì ở đây, lên HN lâu chưa, em thi trường này à.
+ Vâng, em mới lên được gần tháng rồi, anh học hay làm gì rồi.
- UHm anh đang làm mấy thứ linh tinh, à mà...
#$&@ Chưa nói dứt câu, tự dưng có một thằng chạy đến cầm tay cô bé.
- Đi thôi em, nhanh lên.
Cô bé chào vội vàng đi khuất cùng thằng đó, nó ôm eo nàng như thể trêu tức mình ... Đúng là cái kiểu ôm như thế kia thì xếp hình mịa nó rồi. Bỗng dưng khoé mắt em cay cay , lòng cồn cào nhớ về một mối tình chẳng thể nào quên trong cuộc đời này.
Ngày đó tại một quán nét.....
Chap 20: Tình yêu đầu tiên.
- Này solo half life không,
- Ui xời thích thì chiều, trình chú tuổi giề, map italy ra chợ nhé éo đi cổng sau đâu đấy.
Thằng bé tự tin bước chân vào quán net để tham chiến, đang ngó nghiêng soi mói kiểu bố đời "nhà tao cách trường 1.5km đứa nào nhìn đểu bố đập phát chết luôn". Bỗng dưng đập vào mắt một con bé mặt ngây ngô như ngớ ngẩn, mắt nàng đang chăm chú nhìn vào màn hình , tay thì như mổ cò lách tách lách tách ấn phím lên xuống trái phải, thỉnh thoảng thì cách một cái.
Chắc các bác cũng đoán ra đó là au đi sừn. Vào cái thời cấp ba thì đúng là au đi sừn là nơi dành cho những cô gái mới nhú lao đầu vào một cái thế giới ảo, để quên mất mình ngoài xã hội là ai. Họ ảo tưởng mình xinh đẹp như nhân vật trong game và kết hôn với một thằng hoàng tử đi dôi giầy cao bồi, mặc mấy cái quần bó sát vào tờ rym. Được mua bằng vcoin và nạp bằng cách xin tiền học để cào rách mấy cái thẻ tìm ra mấy con số. Với em nó thật vớ vẩn, đúng là game dành cho bọn yếu đuối không có chuối để chơi. Suy nghĩ vậy thì cũng phải buông ra một câu trong lúc đi qua máy con bé ngồi :
- Game này đúng là dành cho đàn bà
- Mẹ anh cũng là đàn bà đấy.
Cái cái cái gì... W T F. Con này láo từ bé đến giờ chưa có đứa con gái nào bật em trừ mấy đứa con gái khác. Chả nhẽ nó không biết mình là ai ở cái đất 1000 thằng 999 thằng không sợ à. Nghĩ vậy thôi não em đủ nhanh nhẹn để phản ứng lại :
- Ơ thế thời con gái của em qua lâu rồi à.
Con bé có vẻ cay cú, em không thấy tay nó ngõ phím nữa, có vẻ như mặt nó đang nhìn chằm chằm vào màn hình méo mồm mà bực tức. Nó quyết định quay người lại nhìn thằng vào mặt em :
- Anh vô duyên thật đấy.
Á Á Á moá xinh thế ơ ơ sao sao lại thế này được nhỉ, tim đập nhanh quá, thằng đầu gấu trong mình đâu rồi, sao yếu đuối thế này:
- Ơ hì anh xin lỗi, a đùa thôi, em nhảy tiếp đi trò này hay nhỉ, em lên level bao nhiêu rồi.
- Đúng là … vô duyên.
Lần đầu tiên trong đời, một thằng con trai với bao nhiêu năm kinh nghiệm chinh chiến trên mọi mặt trận, gái có trai có, ý em là tiếp xúc nhiều rồi. Đầu gấu, đầu bò, xã hội đen , xã hội thâm, va chạm đủ cả chưa bao giờ nó để cho kẻ địch quay mặt đi bằng cái bĩu môi như vậy. Em ngậm ngùi đi vào máy solo half life cùng thằng bạn, kết quả là thua và phải đèo nó về trên chiếc xe đạp ơi. Về đến nhà cầm bát cơm mà cứ đếm hột,rồi chợt dạ nhớ đến câu của các cụ :
" Anh hùng khó qua ải mỹ nhân"
Đêm đó về học bài, x thì cứ đè mãi lên y chả tìm được z ra bao nhiêu, cos ơi mày ở đâu hả sin...
6h30'
- Dậy đi, dậy đi con ơi!
Thằng bé mắt nhắm mắt mở, vội vàng đánh răng rửa mặt, cầm tờ 10 Koozing
Mẹ để trên bàn, vác cái cặp mà bên trong nó chỉ có duy nhất một quyển vở có tên là " các môn ". Ngoài cửa thằng bạn gọi :
- Nam ơi nhanh lên mày.
- Chờ tao tí, đây đây...
- Dậy muộn thế, đêm lại đọc cô giáo Thảo à?
- Vớ vẩn anh không ham mấy cái thể loại đó.
- Ê ê đạp nối, đạp nối... tao lại tưởng mày bắt đầu nghiên cứu về giới tính. Mà con bé đó xinh nhỉ nó tên Lan đấy.
- Ơ sao chú biết..à mà không..
- Ôi xời kết rồi chứ gì, tao lạ gì mày, Mẹ tao bảo con trai mới lớn mà nhìn thấy con nào mặt đỏ căng cả lên là yêu rồi.
- Thôi xin ông đừng nói phét, mà sao mày biết nó à?
- Thằng này cập nhật thông tin kém thế, nó vừa ở nơi khác chuyển về trường mình , mà nhé, nó vừa chuyển về cái mà bao thằng tống cho nó một xập thư làm quen, thằng hàng xóm tao nó học chung lớp con bé kể.
- Ừ mà kệ đi, anh không ngu mà rúc đầu vào gái gú mệt người.
Đó là thằng Thành bạn thân chí cốt của em, chuyên trèo lên cây trộm cắp xoài buổi sáng, còn em thì đứng dưới nhặt. Có biến thì em chạy trước nó chạy sau, nên hai đứa thân nhau lắm. Đại loại là có phúc cùng hưởng có họa thì phải chịu. Hai thằng đạp xe đến cổng trường :
- Bà Nguyệt cho cháu cái bánh trưng, tuới cho cháu ba thìa ớt.
Vừa măm được mấy miếng thì hai thằng sực nhớ tiết đầu là ông Kiên dậy thể dục chủ nhiệm. Vả vội mấy miếng rồi thuê giầy chạy ra sân. Ở đây các lớp trùng tiết thể dục là phân chia bãi đất ra học cách nhau vài chục mét. Đang đứng trong hàng ngũ vươn vai, nghe theo thầy làm mấy động tác khởi động thì :
BỊCH BỊCH BỊCH .
Một quả bóng từ lớp khác lăn sang ngay sát chỗ em đứng, theo phản xạ của một thằng tiền đạo sút 1 koozing 1 quả vào gôn. Em phi ra sút BỤP! giả lại cho lớp kia thì... Ơ ơ con bé hôm qua, hixx nàng nhặt quả lên rồi nhìn em cười tủm một cái. Thôi chết em rồi, tim em bỗng đập thình thịch ... chả nhẽ đúng như lời Mẹ thằng bạn nói, mình đã yêu rồi sao , đang mải há hốc mồm tương tư nhìn nàng thì:
- Nam ! ai cho cậu ra ngoài, đứng lên đây khỏi phải tập nữa.
Thật đúng là thân làm tội đời, nhưng đứng có yên thân đâu. Thầy quát rõ to làm cả mấy lớp gần đó nghe thấy, bọn con gái kia thì cứ đứng cười khúc khích, mồm xì xào, chắc đang bảo em " chết vì gái".
Kết thúc tiết học em vào lớp trong tâm trạng ức chế, nhưng cũng may có những lời động viên kịp thời của mấy thằng bạn thân trong lớp :
" Chết vì gái Nam ơi "
" Ngu thì chết "
" đúng là chẳng cái dại nào bằng cái dại này Nam ạ, tớ nhục thay cho cậu, thôi đi ra sân đá cầu đê"
Vui như tết, mặt trơ trơ như hoa nở, em bước ra sân trước cửa lớp đá cầu, để thể hiện luôn cho tất cả bọn nó biết vụ vừa rồi chỉ là tai nạn mà thôi, còn sự thật THẰNG NAM VẪN LÀ THẰNG ĐÁ CẦU GIỎI NHẤT CÁI TRƯỜNG NÀY. Từng cú vẩy, đỡ cầu bằng má chân rất chuyên nghiệp, gần như em đã chinh phục được tất cả ánh mắt của bọn con gái. Đá được hai phút thì con bạn cùng lớp:
- Nam ơi con bé kia nhìn cậu kìa.
- Đâu đâu, con bé nào.
- Con bé lớp dưới, lúc nãy giờ thể dục mày bị thầy phạt vì đứng nhìn nó ý.
- Ôi xời tớ đẹp trai thế này thì thiếu gì người nhìn, bạn cứ kệ để cho tớ tự nhiên đê.
Câu nói đó vừa ra khỏi miệng, thì đúng như chọc phải tổ ong , mấy thằng ở lớp bâu lại:
- Bố thách mày tán được nó được nó đấy
- Tán nó đi cậu ơi
- Mày mà tán được nó tao gọi bằng đại ca hết cấp ba.
Lại được thêm mấy đứa con gái a dua @ vào :
- Nam ơi tán nó đi, hot girl mới của trường đó, nó mới chuyển về, bao thằng viết thư đấy.
Nghe xong mấy câu, như chạm vào lòng tự trọng, em không thể để yên cho bọn nó thách thức như thế được:
- Ơ kệ tao, tao éo tán đấy, nó phải tán tao ý.
Kết thúc câu nói đó là nhưng pha cười nhạt đến phát nản của lũ bạn. Ấy thế mà đêm đó về, một lần nữa em thao thức vì cô bé đó:
" Sao nó xinh thế nhỉ, hot girl của trường cơ đấy, mình mà tán được thì bọn lớp hết coi thường, mà sao nó lại nhìn chằm chằm mình lúc đấy nhỉ..."
Rất nhiều câu hỏi trong đầu em về cô bé, và thế rồi trăm ngày ngu phải có một giờ khôn. Một ý tưởng loé lên với nụ cười nham hiểm " Quả này mày chết với ông khà khà " ............
........................ to beo căn ti heo
Chap 21: Làm quen.
Sau khi ý tưởng tuyệt với đó được loé lên, thì sáng hôm sau em đến trường nhờ thằng bạn dò la điều tra các thông tin về nàng. Tổng hợp được vài nét chính:
- Giới tính : Nữ
- Màu sắc yêu thích : Trắng và xanh.
- Con số yêu thích : số 7
- Tình trạng hôn nhân: Đã được vô số các nam thanh niên mặt dầy muỗi đốt không thấy ngứa, viết thư làm quen sau khi mới vào lớp, nhưng chưa đồng ý với một ai.
- Nơi cư chú : Ở nhà bác
Vâng các bác chú ý hộ em cái dòng cuối, chủ yếu là cái đó, và em đã điều tra được nơi nàng ở. Hóa ra là cái nhà này …Ông bác nàng tên là Nghĩa, bà vợ tên là Trang, hai vợ chồng nhà này sống hạnh phúc lắm. Ba hôm vợ chồng mới đùa cào mặt nhau một lần thôi . Nhất là bà vợ hiền lắm , nhớ ngày xưa thời trẻ trâu, có lần đi qua bấm chuông trêu, bà ý vác cả dao dồn em với mấy thằng bạn chạy bán sống bán chết.
Được cái sau mấy cái vụ đó, nhà có trang bị vũ khí nhập ngoại mang tên gâu gâu xích ở ngoài sân, chủ yếu là sủa cho vui cửa vui nhà. Chứ em thiết tha quái gì cái chuông cửa nhà bà ý nữa đâu, thiếu gì nhà không có chó. Nhà ông bà ý vui tính hiền lành là thế, mà em cũng chả hiểu tại sao lại có đứa cháu xinh và ngoan như vậy.
Đó là giới thiệu sơ cua vài nét về gia chủ, còn về phần cô bé, theo như kế hoạch , tiết hai giờ cô dậy toán, em mượn tuyệt chiêu của Chí Phèo, tự cào mặt ăn vạ, à chết tự lấy phấn bôi lên bàn học rồi lấy tay xoa đều lên sao cho hai tay trắng xoá :
- Thưa cô!
- Gì thế Nam.
- Bạn Tiến viết phấn lên mặt bàn, làm bửn hết cả tay em.
Tiến : ơ ơ
- Ơ cái gì “ mày thích tao mách Cô giáo mày giấu đĩa s…ex trong cặp ko “
- Cô giáo cho em ra ngoài nhé!
- Uh Nam ra đi, Tiến lên bảng làm bài này, không làm được tự giác mà đứng xuống xuống góc lớp đến cuối giờ.
Khổ thằng bạn thân của em, tuy em ác vậy thôi chứ kì thực em với nó thân nhau lắm, cũng mấy lần em vì nó mà nó chịu tội nên thành quen rồi. Bước chân ra khỏi lớp em chạy nhanh tới lớp nàng , bọn kia viết thư mãi nhàm rồi, mình phải thay đổi phương thức:
- Thưa thầy, cho em gặp bạn Lan.
Thầy giáo – Lan em ra ngoài có bạn gặp.
Vừa dứt xong câu thì cả lớp Lan nhìn chằm chằm vào em, khổ được cái mấy lớp gần nhau nên cả lớp bên cạnh cũng tò mò ngó đầu ra hóng, có lẽ bọn nó đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Lan mới chuyển đến trường mà, bao thằng nhòm ngó, xinh đẹp, học giỏi, ngoan ngoãn là vậy, mà sao thằng nghịch như quỷ này lại quen Lan nhỉ. Mắt trố ra nhìn em , mồm đang há hốc ơ ơ thì em phủ đầu luôn cho câu vào lớp học như thể thân quen lắm :
- Hì! Ra đây anh nhờ tí.
Phần vì ngượng, phần cũng muốn tránh ánh mắt tò mò, thôi thì nàng cũng đành chấp nhận bước ra cho câu truyện kết thúc nhanh với cái thằng mặt dầy này.
- Có chuyện gì hả anh vô duyên.
- Ơ hay nhỉ anh có vô duyên đâu, Nhà em có con chó nhìn quen lắm, à chết chú Nghĩa quen anh, nên cô Trang cô ý nhắn trưa nay đi học về thì nhờ anh dẫn em đi ăn cơm. Cô chú ý hôm nay đi đám ma ở xa chiều tối mới về.
- Ơ vậy à, hì em xin lỗi, vậy tí tan học anh qua chờ em nhé.
Thằng bé mặt lạnh lùng, quay đầu đi về lớp. trong sự tò mò đến khâm phục của bọn con trai. Hí hửng ngẩng cao đầu , bụng cười thầm không ngỡ con bé lại dễ lừa đến vậy . Mà cũng phải thôi em đã từng đạt giải ốt ca trong phim “ Thả bả chuột cho con chó hàng xóm chết, không xác định được thủ phạm”.
Tùng tùng tùng
Đây rồi, đúng âm thanh mà mình yêu thích, một bầy con gái cả bọn con trai lao ra khỏi lớp như ong vỡ tổ. Với bọn nó mục đích là nhanh chóng về nhà, còn em là nhanh chân đến lớp của nàng:
- Ê Lan ơi
- À anh vô duyên, bác Nghĩa có bảo anh gì nữa không?
- Anh tên là Nam , chú Nghĩa nhờ anh đưa em đi ăn cơm trưa thôi.
Em đưa thằng Tiến chìa khoá xe con ferrari của em, nhờ nó mở hộ cái xích ở bánh xe, . Cái xích xịn lắm, nhớ ngày xưa đi Hội Đền Hùng chen lấn xô đẩy đến rách cả quần sịp bên trong, cũng may quần dài bên ngoài không bị sao, mới mua được nó đấy. Đích thân chủ tịch Mao Trạch Đông ký tặng cho năm chữ vàng “ ma de in chai nờ “ nên em quý nó lắm. Mua xong em đeo lên cổ đi khoe đám bạn, sau này nó rỉ mới dành đề khoá xe đấy, nên đến bố ông david copperfield sống lại cũng không ăn cắp được con ferrari của em.
.
Sau khi nhờ Tiến đi xe đạp về nhà hộ, em cùng Lan đi trên con xe màu xanh thơ mộng của Lan, mọi ánh mắt tò mò, gưỡng mộ của bọn con gái , và ánh mắt ghen tị của bọn con trai trong trường đổ dồn về phía hai đứa. Mà cũng đúng thôi, số khổ đẹp trai nên là toàn bị soi mói . Hai đứa đi qua một dãy phố bán hàng cơm tìm quán ngon:
- Vào quán này đi anh.
- Ui quán này không được em ơi, cơm quán này chán lắm, trước anh có mua về nhà ăn gần hết hộp cơm, còn một ít đổ đi cho milu nhà anh, nó còn chả thèm ăn đấy. Xuỳy chán lắm.
- Quán này nhìn đông khách này anh.
- Ấy ấy không được, em nhìn kìa kìa… họ nấu thức ăn thế kia làm sao mà đảm bảo vệ sinh được. Trước anh mua cơm nhà này về để đánh bả chuột xong con mèo nhà anh chết đấy. Em phải để ý tinh vào.
- Ôi thật hả anh sợ nhỉ, em mới về đây học nên chẳng biết, thế ăn quán nào bây giờ hả anh.
- Đây…. đây … đến rồi, đấy quán bà chị họ anh, ngon lắm, vào đây em ơi.
Vào đến quán bà chị, hai đứa ngồi vào bàn gọi món ăn ra. Bà chị họ cứ cười tủm, xăm soi nhìn con bé. Ăn xong, không hổ danh là một tay chơi có hạng:
- " Chị ghi hộ cho em vào sổ nợ nhé, cho em vay thêm 10 koozing, đừng có mách Mẹ em đấy"
Đôi bạn trẻ đi ra về, Lan ngồi trên cốp xe đèo em dưới những hàng cây rợp bóng mát buổi trưa hè, lãng mạn lắm các bác ạ. Mùi thơm của tóc nàng pha lẫn mùi thức ăn tỏa ra thật nồng nàn . Bọn em vừa đi vừa tâm sự:
- Quán này vắng anh nhỉ.
- Uhm đấy, cơm ngon mà nên bán hết nhanh lắm. Mà vắng thế mới yên tĩnh em ạ.
- Vâng. À sao anh quen bác Nghĩa nhà em.
- À uh… thì… đấy ngày xưa anh có lần cứu mạng chú Nghĩa em ạ.
- Ôi thật thế cơ ạ.
- Uhm ngày đó anh còn trẻ, mà chuyện cũng có gì to tát đâu em.
- Không không anh kể đi, kể cho em nghe.. như thế nào hả anh.
- Ừm thì thật ra cái ngày đó, vợ chồng nhà chú có xích mích, cô Trang nóng tính quá cầm dao dồn chú Nghĩa, hàng xóm thì chả ai dám can ngăn, cũng may anh đi ngang qua liều mình đi báo công an. Thế là họ mới đến giải quyết được đấy. Đến khổ nghĩ cũng tội.
Vừa nói xong Lan ơ ơ ngờ ngợ về tính khả thi của cái câu chuyện gọi là “ cứu mạng chú Nghĩa chồng cô Trang” này, thì cũng là lúc chiếc xe về gần đến cổng nhà, chú Nghĩa lao ra …...
......................to be continue
Chap 22 : Bức thư gửi nàng
Mắt đang ngây ngô nhìn vào cái quai áo lót đằng sau lưng nàng , nên em không để ý rằng chiếc xe màu xanh đã đưa em về gần đến nhà nàng . Và còn oái ăm hơn khi chú nghĩa cũng vừa bước ra cổng với vẻ mặt bực tức:
- Lan! sao đi đâu giờ này mới về, đứa nào kia.
vừa nghe thấy tiếng quát của “bạn” Nghĩa tim em như nhảy ra khỏi lồng ngực, khi Lan đang còn ơ ơ, thì trí nhớ của em được khởi động đúng lúc.
Chả là có lần ngày xưa em với thằng Tiến đi mua xôi thì thấy một đôi, trên một quả đồi, tò mò quá, vì thấy mẹ toàn dặn “ yêu thế nào thì yêu, chứ cấm không được dẫn nhau lên đồi”. Nghĩ bụng chả hiểu trên đồi người ta làm cái gì mà Mẹ lại cấm. Thế là hai đứa tò mò rình, thấy đôi “bạn trẻ” kia đang lúi húi, nam thanh niên mặc quần âu với chiếc áo trắng ngồi trên xe máy, tay cứ khua loạn xạ vào nhân vật nữ bị hại. Nhìn con bé có vẻ khổ sở mồ hôi nhễ nhại khi bị chàng trai bắt dựa vào gốc cây. Ngay lập tức thằng Tiến nhận ra đó là cô Cần con nhà ông Thiết có cây xoài bị bọn em hái trộm.
Tại thời điểm đó hình ảnh đôi gian phu dâm phụ này đã tác động, giúp trí não em phát triển ở tuổi dậy thì rất là nhiều. Nên cái vẻ mặt thoả mãn của lão Nghĩa lúc đó đã khắc sâu vào tâm trí. Và ngay lúc này khi đang ở thế tiến thoái lưỡng nam em chợt nhận ra lão, và sử dụng hình ảnh đó để đe dọa. Em nhảy ra khỏi xe tiến lên trước mặt lão, tay bắt mặt mừng em nói :
- Chú Nghĩa, ơ không nhận ra cháu à.
- Ơ thằng này nhìn quen quen , mày là thằng nào.
- Cháu là cháu cô Cần ở ngõ Nguyễn Thể Giao trên phố Phạm Ngọc Hợp đây. Chú không nhớ cô Cần à.
Nghe xong “ bạn “ Nghĩa choáng quá vì không ngờ thằng oắt con này biết “ bé Cần" mà mình đã trốn vợ đi “ăn vụng”. Mặt ông ý có dấu hiệu hơi tím tái, mới lôi em ra một góc:
- Mày cháu Cần thật à ?
- Vâng! Ông Thiết bố cô ý là em trai ông nội bên họ ngoại của hàng xóm nhà cháu mới chuyển nhà cách đây mười hai năm.
- Uh thế à, nhìn mày cũng quen quen, thế sao lại quen con Lan.
- Lan mới chuyển về đây học ở nhà chú đúng không?
- Uhm
- Thì đấy chi hội đoàn trường bảo cháu, làm công tác phụ giúp Lan hòa nhập với môi trường mới.
- Ờ thế được rồi, cố gắng bảo nó học hành giúp chú, nhớ đừng có nói lung tung về cô Cần ở đây đấy.
- Vâng cháu về đây, Lan ơi tớ về nhé.
Mắt trợn tròn ngây ngô Lan nhìn em cười te tởn đi về. Lan đâu hay rằng cậu bé đó về sau, sẽ in dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời cô bé. Bước chân về đến nhà đã gặp Mẹ tra khảo :
- Con đi đâu mà để thằng Tiến đi hộ xe về, mà tại sao giờ này mới về là sao, không định cơm cháo gì à.
- Hôm nay con mới quen một bạn nữ.
- Ở đâu, con cháu nhà ai, có ngoan không?
- Ngoan lắm ạ, mà nó xinh cực nhé, học giỏi lắm, mới chuyển về trường con.
- Uh yêu gì thì yêu, nhớ là bây giờ nhiệm vụ phải học. Mà cấm không được đưa nó lên đồi đâu đấy.
- Vâng, con biết rồi, con đi tắm đây.
Thằng bé hí hửng vừa tắm vừa hát líu lo “ Khi em hé cười, yêu sao khoé môi Ố Ồ, rồi bối rối khiến cho anh lặng thinh Ố Ồ". ( Phút bối rối, các thím nghe đi )
Sáng hôm sau, khi vừa mới bước chân lên cổng trường, em đã bắt gặp những ánh mắt tò mò đầy ngưỡng mộ và không kém phần ghen tị, có vẻ như bọn trong trường đã xì xào bàn tán việc hôm qua em rủ được Lan đi chơi. Vừa vào đến lớp, tụi bạn đã quây vào hỏi:
- Ê Nam ơi ,hôm qua mày đi chơi với nó thật à.
- Này thế làm gì chưa.
- Bạn ơi, hôn nó chưa, hai đứa đi mấy giờ về.
- Thằng này tránh ra.. thế nó đồng ý chưa.
- Con lợn này xê ra, tao hỏi trước, nắm tay chưa bạn.
+ Ơ bọn này hay nhỉ, chúng mày nghĩ tao dễ dãi thế à . Đi ăn cơm với nhau thôi , khổ quá.
- Thật không, thế ăn xong làm gì.
- Im thằng kia, ăn xong đi đâu tiếp hả bạn.
- Con khỉ này, tao hỏi trước cơ mà, thế hai đứa ăn xong có ăn nhau không hehee.
+ Ăn xong đứa nào về nhà đứa đấy, thôi không hỏi nữa về chỗ đi, thầy giáo đến rồi kìa.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite wapgamejava.wap.sh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
wapgamejava.wap.sh - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
Cả buổi học hôm đó, không biết bao nhiêu câu hỏi của đứa bạn được đưa ra, nhiều câu ngộ nghĩnh đáng yêu lắm, ngày đó nắm tay thôi đã là sung sướng lắm rồi. Chứ như bây giờ chờ Việt Nam vô địch seagame, chạy ra ngoài đường có mà gái ôm không hết. Nghĩ vậy thôi, sau khi tan học về em mò sang lớp tìm Lan:
- Ê hì , hôm qua về Bác Nghĩa có bảo gì không em?
- Anh đểu thật đấy, em biết thừa anh lừa em rồi nhé, làm gì có đám ma nào. Thôi anh đi đi.
Đôi mắt và giọng nói lan tỏ vẻ bực tức, em định quay đi nhưng một chút tò mò xen lẫn lo lắng, không biết Lan có kể cho gia đình biết chuyện em nói dối kia không:
- Anh xin lỗi, anh … anh … chỉ muốn làm quen với em nên…nên nói dối để được đi chơi với em.
Nghe xong lời nói thành thật đó, Lan có vẻ dịu xuống và nói với vẻ giận hờn trách móc.
- Em không biết, sao anh không làm quen như mọi người, mà lại lừa em thế.
- Anh sợ viết thư cho em, em sẽ không trả lời. Em có kể cho chú Nghĩa biết không.
- Không, kể làm gì , mọi người lại nói em ngốc à.
- Ừ thì,… thì anh xin lỗi nhé, à mà thi nhảy au với anh không.
- Anh bảo game dành cho đàn bà cơ mà.
- Uh thì nếu thành đàn bà để chơi cùng với em cùng được hì.
- Không, anh gà lắm.
- Đi mà , chiều đi học sớm một tí nhé, anh đợi quán net gần trường đấy, anh về trước đây.
Nói xong câu, em chạy ra cùng thằng Tiến đang chờ dưới cổng trường và đi về. Mà đâu hay biết rằng một cô bé đang nhìn theo bụng cười thầm,” anh chàng này thật là láu cá, nhưng cũng dễ thương ghê”.
Về đến nhà vả vội mấy miếng cơm:
- Đi đâu mà ăn vội vàng thế, ăn từ từ thôi con.
- Vâng có … con có hẹn với bạn, mẹ cứ để con tự nhiên đi.
- Bố tiên sư nhà anh, ăn từ từ thôi, không đau dạ dày. Mẹ mới mua hai cái áo phông tí mang ra mà xem có vừa không.
- Vâng, mà Mẹ ơi bọn nó giờ dùng điện thoại nhiều lắm Mẹ mua cho con đi.
- Cứ ngoan đừng có gây tội gì, không bắt Mẹ phải lên trường gặp thấy giáo thì khác có.
- Mẹ nhớ nhé.
Ăn xong, em như chú chim chích chòe vừa đi trên đường vừa hát líu lo cho tới gần quán net:
- Tiểu nhị đâu.
- Mày bảo ai tiểu nhị đấy.
- Ơ chết em nhầm hehee, anh Tùng mở cho em máy 7.
Lên yahoo em để stt “ Nàng ơi mau đến nhanh đi thiếp đang chờ”. 5 phút, 10 phút, rồi 15 phút, vẫn chưa thấy bóng dáng nàng, 20 phút, 25 phút, vẫn không thấy đâu, phút thứ 21, nàng đã đến:
- Ê Lan ơi, ngồi đây ngồi đây.
- Không.
- Em đừng ngồi mấy máy đấy, phím lởm lắm. ( mắt nháy chủ quán). Phải không anh Tùng.
+ Uh, bố thằng khỉ.
Lan vừa lườm vừa cười một cái rõ là đáng yêu, rồi đi vào ngồi gần máy em. Đúng lúc đấy thằng Tiến bạn em cũng đi vào quán:
- Mịa thằng kia, sao hôm nay không gọi tao.
- Chú đi ra chỗ khác kiếm ăn đi, anh hôm nay tập nhảy au.
- Tưởng bảo game đàn bà.
- Bố đấm cho mày cái bây giờ, game này mới là game phát triển trí tuệ này. Đấy đấy thấy không nhìn Lan nhảy này, đấy … đấy… các đầu ngón tay phải linh hoạt, cùng với bộ não phải kiểm soát chính xác từng lần cách để finish.
Lan - Anh này thôi đi, vào phòng 23 nhảy đi.
- Uh chờ anh tắm xong đã, à chết chờ a tạo nick đã.
Tạo nick xong, em cùng Lan nhảy au cùng nhau. Được cái mồm mép em cũng linh hoạt nên Lan vui lắm, nói cười đùa với nhau rất thoải mái lắm. Ngồi chơi gần đến giờ học, em hộ tống lan đến trường. Vào lớp học khoe với mấy đứa bạn, rằng đã làm quen được với Lan. Em quyết định viết thư bày tỏ nguyện vọng được kề vai sát môi cùng Lan trong quãng đời còn lại.
“ Lan này! từ khi quen em anh vui lắm. Mẹ không còn hô “cháy nhà “ mỗi buổi sáng để cho anh thức dậy đi học nữa. Vì bây giờ động lực đến trường của anh không chỉ là việc học, vì ở trường còn có em. Nên anh luôn tự ý thức được rằng mình đã lớn , và phải dậy sớm từ 5h để đọc songoku chờ trời sáng để đến trường để nhìn thấy em.
Được cái từ khi biết em, mỗi lần bực tức anh không còn dìm con mèo xuống chậu cho nó uống nước nữa. Mỗi lần như vậy anh lại nghĩ đến em và vuốt ve con chó nhà hàng xóm, rồi anh mua sữa cho nó uống. Mẹ bảo anh ngu mèo nhà mình không nuôi mà lại đi nuôi chó nhà hàng xóm, nhưng có sao đâu em nhỉ, vì anh quý con chó đó lắm, chờ nó lớn lên anh sẽ đánh bả chuột để chủ nhà nó mổ thịt cả xóm sẽ được ăn.
.
Anh cũng biết nghĩ đến cộng đồng đúng không em. Mình sống trong xã hội này phải biết nghĩ cho nhau, nên nếu đứa nào bắt nạt em, em cứ mách với anh, anh sẽ vì em để đi mách phụ huynh chúng nó. Vậy em đồng ý làm bạn với anh nhé, anh chờ thư trả lời của em đến khi nào tóc bạc thì anh sẽ đi nhuộm.
Ký tên : Người đàn ông trưởng thành xuống dòng
Nam siêu nhân”
Tiết sau một đứa bạn trong lớp Lan sang đưa một bức thư:
" Bao giờ anh nhìn con chó hàng xóm mà không nghĩ tới em nữa thì em đồng ý "
- Con gái luôn luôn như vậy, chỉ cần đưa ra một chỉ thị ngắn ngọn cho đối phương, họ sẽ biết phải làm gì.
" Hì, anh đồng ý, chiều nay anh sẽ đi mua bả chuột"
" Hahaha, lúc nào thịt anh nhớ gọi em nhé "
" Tuân lệnh, anh vừa xem lịch học của lớp em, chiều mai tan học mình đi chơi nhé"
" Anh điều tra ghê nhỉ, vậy mai chờ em tan học."
Vâng thật là một đôi trẻ quý động vật với sở thích chung ăn thịt chó. Rất dễ thương phải không các bác. Hôm đó về nhà sướng rung cả mông lên chả ngủ được, cứ ngồi nghĩ về Lan suốt.
Nhớ tới những nụ cười như mặt trời tỏa nắng. Các bác không biết Lan xinh đẹp tới nhường nào đâu. Nàng dễ thương lắm, với khuôn mặt trái xoan, làn da trắng, sở hữu một chiều cao lý tưởng. Mỗi lần nàng nói, đôi môi mọng đỏ mấp máy, nụ cười tươi trên đôi má hồng. Dường như mọi cử chỉ của nàng đều làm người ta chú ý tới.Rất nhẹ nhàng và đầy sự tinh khiết.
Hơn nữa mới chuyển đến ngôi trường này, nàng đã được bầu làm lớp phó học tập. Vâng có lẽ đây mới chính là người con gái đẹp cả ngoại hình lẫn tâm hồn và tri thức. Vậy mà chẳng hiểu sao lại đồng ý kết bạn với em, một thằng nghịch ngợm gần như nhất cái trường này. Việc lên thầy hiệu trưởng " uống trà đá" với em chỉ là vấn đề thời gian.
Hơn nữa cứ đầu tuần nào giờ chào cờ, danh sách các học sinh cá biệt nhất trong tuần, trong tháng mà thiếu tên em, là mọi người lại bảo thằng này mới lên chùa rồi à. Tuy em nghịch vậy thôi nhưng mà ngoan lắm, nhớ có lần nhà trường xin kinh phí để xây lại cái nhà vệ sinh dành cho các bạn nữ.
Buổi sáng hôm đó, vào tiết sinh hoạt cuối cùng, do bị ghi sổ đầu bài một cách oan uổng vì ông bảo vệ đóng cổng trường sớm nên thành ra em đi học muộn. Kết quả là em phải ở lại cuối giờ để quét lớp. Quét xong cũng đã quá giờ trưa nên buồn đái quá, mò vào nhà vệ sinh, thấy một đống bao tải xi măng đang dựng ở gần đó để xây lại nhà vệ sinh. Để ý xung quanh không thấy ai, chắc các bác thợ xây đang đi ăn trưa, tiện tay vì cay cú em xả nước ra chậu, đổ hết lên các bao tải xi măng. Thế là về sau trên văn bản xin kinh phí của trường mới có dòng tít " Buổi trưa trời nắng có một cơn mưa rào làm các bao tải xi măng đông cứng".
Nên các thầy trong trường quý em lắm, nghịch thì nghịch nhưng với các cô giáo trẻ là phải tôn trọng, không bao giờ gọi các cô lại bàn học, để nhờ các cô cúi xuống giải bài hộ để nhìn ... . Và nhất là các thầy em không bao giờ có những hành động bố láo, như nhét rẻ lau bảng vào cặp thầy trong lúc ra chơi.
Nghĩ miên man một chút về Lan về em vậy thôi, chứ đang sướng hết cả người lên đây này, ngày mai người đàn ông trưởng thành NAM SIÊU NHÂN chính thức có cuộc hẹn với LAN.
Vâng cuộc hẹn đầu đời của một thằng học sinh tinh nghịch này sẽ như thế nào, liệu nó sẽ nghĩ ra những mưu kế gì để chinh phục nàng, một cô gái với vẻ đẹp tuyệt trần này. Xin mời các bạn đón chờ Chap tiếp theo ....
Chap 23: Lời tỏ tình.
- Sáng hôm sau trên đường tới trường, em có đi qua hiệu thuốc mua bả chuột và giấu ở trong cặp để tránh xa tầm tay của trẻ em, không thằng ngu nào biết nó lôi ra nếm thử, em an dưỡng tuổi già trong nhà đá thì nhục lắm.
Đến trường với tâm trạng hưng phấn như vừa hít cocaine, sau khi suy nghĩ kĩ, em quyết định tâm sự với mấy thằng bạn, mong bọn nó giúp sức và cho một số ý kiến về cuộc hẹn chiều nay với nàng. Em hỏi ý kiến thằng Thành đầu tiên, vì xét một cách toàn diện, mọi tâm tư tình cảm em đều tâm sự với nó đầu tiên, hơn nữa hai đứa đều có hoàn cảnh gia đình giống nhau. Bố Mẹ đều li dị từ bé, nên cũng thấu hiểu nhau như lòng lợn với dồi chó.
- Theo tớ cậu nên rủ Lan đi câu cá, cậu cứ ngồi trên bờ cầm túi muối, để cho nàng cầm cần, chờ lúc nào cá cắn câu, cậu tiến sát tới gần Lan cầm cần giật giật. Lợi dụng lúc đó cậu sẽ được chạm vào tay nàng, và nó cũng rất ý nghĩa như một thành quả đầu tiên mà hai người đã cùng nhau tạo dựng. Và nhớ cho cá vào túi để ướp không nó ươn.
Ý kiến đầu tiên của Thành cũng không tồi. Vì gia đình nó cũng không khá giả cho lắm, nên thằng này nó hay lo xa, đúng như Mẹ nói cá phải cho vào muối không nó ươn. Tiếp tục em hỏi đến ý kiến thằng Công, trong đám bạn thì thằng này láu cá nhất, nên hỏi ý kiến nó thì không khác gì gọi hồn Gia Cát Lượng về xin quẻ.
- Về việc này thì tao rút gọn được mấy ý chính sau đây:
Nó rất xinh còn mày thì không xấu.
Nó rất ngoan còn mày thì cũng không hư lắm.
Nó học giỏi còn mày ngu như bò.
Nên theo tao mày phải dẫn nó đi đến vùng nào ít văn hoá mà lại hoang sơ, thì mày mới phát huy được bản chất. Dẫn nó ra mấy trang trại nuôi bò với gà, chuẩn bị một hộp dây chun nịt, thi bắn chuồn chuồn với nó, đói thì bắt con gà nào gần đấy đắp bùn nướng mà ăn. Ngày xưa tao trộm gà suốt nên bị bắt, xong mới quen con gái lão chủ nhà mà bây giờ là bồ tao đấy.
- Ý kiến của mày thực ra cũng được, nhưng nhỡ lúc trộm gà bị bắt thì ngại lắm.
- Mày cứ đắp bùn vào con gà cho tao, chủ nó mà hỏi thì mày cứ bảo “ông tả cho tôi mặt con gà xem nào ”.
- Uhm thì để xem xét.
Cuối cùng là thằng Tiến, thằng này thì có thể về món tình trường nó là vô địch trong nhóm. Cứ hai ngày nó lại ra hiệu thuốc...một lần, tuy không đẹp trai như em, nhưng được cái mặt nó lấy banh xà lam cào 2 tiếng cũng không thấy máu. Nhớ có lần nó tán đứa trên phố Hai Bà Trưng, mua một con voi bông tặng con bé, thấy nàng không nhận, nó cầm cả can xăng dọa đốt.
Thấy thế con bé gọi cả nhà ra để đuổi nó về. Năm phút sau không biết nó kiếm ra đâu cái kéo, cắt hết chân tay với đầu và vòi con voi ra đốt trước cửa nhà. Sợ hãi quá gia đình đành khuyên nhủ con bé ra đầu thú mà nhận lời yêu nó. Về sau có hỏi mới biết nhà con bé bán giấy photocopy, đến là khổ.
Đầu tiên em hỏi thì mặt nó lì không nói đâu, sau bảo “hôm nào tao mua cho mày con khủng long bông, đi tán con Nga nhà làm hàng mã nhé”, nó mới chịu mở miệng:
- Nhà Bác con Lan thì đéo buôn bán gì cả, có đúng con chó, hôm nào mày cứ ra chợ mua cân giềng với hai túi mắm tôm mà quảng vào sân mà cảnh cáo.
- Ui không được, giờ nó đồng ý hẹn hò cùng tao rồi cần gì phải làm thế.
- Thế thì tốt nhất là dẫn lên đồi, cứ lên đồi cho tao. Lên đồi nhìn các đôi khác… là lên hết.
Sau khi suy nghĩ một hồi, ba cách của bọn nó thực ra cách nào cũng có cái hay riêng. Thôi thì dù gì cũng bắt bọn nó vắt chất xám ra để bày cách cho mình, để làm đẹp lòng cả ba, buổi chiều hôm đấy trước khi lớp nàng tan. Em ra chợ mua bốn túi mắm tôm đi qua nhà ông Nghĩa quẳng vào sân. Rồi đợi và đưa nàng ra gần trang trại nuôi gà gần quả đồi “ tình yêu” có một hồ nước.
Lúc đầu mới đến thì bọn em rụt rè lắm, đứa nào cũng ngại chả ai giám nói ai câu nào. Một lúc sau em bắt đầu câu chuyện bằng cách kể cho Lan về ngày bạn Tiến tỏ tình ở chính hồ nước này.
- Em nhớ thằng Tiến bạn cùng lớp với anh không.
- Dạ có, cái anh hôm đi vào quán nét cùng anh phải không ạ.
- Uhm đấy nó đấy, ngày xưa nó cũng cùng bạn gái nó đi ra đây tỏ tình đấy.
- Ơ Ơ, ý anh là gì, em chỉ đồng ý đi chơi với anh thôi đấy nhé.
- Em này hay thật, thế em không phải là bạn gái, em là bạn trai anh à.
- À à hì , vâng… đúng rồi ạ. Thế trước anh Tiến tỏ tình như thế nào ạ.
- Uhm nó hỏi con Trang có yêu nó không.
- Thế chị ý bảo sao ạ.
- Uhm thì Trang đầu tiên bảo không, thế là chả hiểu thế nào thằng bé lôi đâu ra con thỏ bông , đặt xuống cái bãi đất này này, nó cầm con dao gọt hoa quả, cứ thế nó đâm , nó chém tới tấp vào con thỏ nát be nát bét, rồi dọa sẽ vứt vào nhà Trang.
- Ôi khiếp anh Tiến kinh quá, thế sau đó chị Trang bảo thế nào ạ.
- Con Trang vẫn kiên quyết không đồng ý, thế là sau nó lôi tiếp ra con gấu bông, nó cầm bật lửa nó đốt cháy khét lẹt rồi nó dọa…thế là con Trang đồng ý.
- Ôi sao lại thế ạ.
- Nhà trang có cây xăng em ạ.
- Ôi sợ thật, hẳn nào mà bọn anh cứ gọi anh ý là “ Tiến gấu bông” .
Sau đó em lôi ra một cái móc chìa khoá có con chó bông đưa nàng và nói:
- Em đồng ý làm bạn gái anh nhé hì hì.
- Thì em chả là con gái còn gì.
- Em biết ý anh là khác mà… là bạn gái… ý.
Mặt nàng lúc này ửng đỏ, gượng ngùng quay mặt đi chỗ khác nói vọng lại:
- Em không đồng ý, anh có làm như anh Tiến không?
- Không, anh không thích kiểu ép buộc đó, anh sẽ chờ em … Anh biết bây giờ anh hỏi em điều đó là hơi sớm. Nhưng anh sợ một người con trai nào đó sẽ … sẽ…
- Em hiểu, em xin lỗi vì giờ em sẽ không đồng ý đâu, nhưng anh biết tại sao giữa bao người trong trường, em lại chọn anh để kết bạn không. Tuy anh rất là láu cá nhớ, nhưng em cảm thấy anh rất thật thà, hơn nữa cạnh anh em vui lắm.
Lúc này em buồn lắm, em không biết phải làm sao, mặt em cúi gằm xuống nhìn đất, tự dưng đang vui vẻ sao Lan lại từ chối em như vậy chứ, em đã làm Lan cười nhiều mà, đáng nhẽ Lan phải đồng ý chứ, ngẩn ngơ một lúc , Lan thấy em buồn mới bảo:
- Anh !
- Sao em.
- Anh đang nghĩ gì thế.
- Anh không nghĩ gì cả.
- Anh này, đừng buồn như thế chứ, vậy em đồng ý làm bạn gái anh một tuần nhé hì.
Nghe xong câu nói đó, mặt trời bỗng bừng sáng chân lý, tim đập rộn ràng, mặt hớn hở không kìm nén được sung sướng:
- Cám ơn em, tối nay anh sẽ vứt xương cho con chó nhà hàng xóm ăn.
- Hì hì vâng.
Tưởng nhớ míc sữa
Hai đứa cười nói một lúc, rồi em đèo Lan trên chiếc xe đạp tình yêu, mùi hương nồng nàn từ những cây hoa sữa tỏa ra. Vừa đi em vừa hát cho Lan nghe, Lan khen em hát hay. Nhưng em tự biết giọng mình như vịt đực ý, chắc Lan khen cho em vui. Sau khi đưa Lan về đến gần cổng:
- Mai anh mang cho em miếng đùi chó nhé.
- Anh này em nói đùa thôi.
- Không anh hứa mà, anh về đây.
Tung tăng trên đường hát líu lo chú chim chích chòe lúc sáng sớm. Vui mừng không tả xiết, về nhà em khoe Mẹ:
- Mẹ ơi con có bạn gái rồi đấy.
- Ơ thôi chết, con nhà ai, có ngoan không.
- Ngoan mà Mẹ, bạn ý tên là Lan cháu chú Nghĩa chồng cô Trang bán vòng hoa gần trường mầm non ý.
- À hai vợ chồng nhà nó ghê gớm đấy, yêu đương nhưng cũng phải cố mà học đấy nhé. Mà cấm không được đưa nhau lên đồi đâu đấy.
- Vâng con biết rồi.
Mặt hoa ra phấn, hớn hở như thị nở, ngay lập tức em lôi gói thuốc chuột ra trộn với tỉ lệ:
- Nửa bát cơm, một miếng đậu, và cả gói thuốc chuột, để tạo hương vị em đổ thêm một chút nước mắm. Đi ra định vứt cho con míc ăn, bỗng trong lòng em cảm thấy thật xấu hổ với bản thân, nhìn con míc mắt lim dim như chết đói thế kia làm sao em có thể nỡ lòng làm như vậy chứ. Thôi thì vòng đời mày sống chẳng được bao nhiêu năm... nhớ có miếng thịt gà lúc trưa ăn vẫn còn, mang cho mày coi như an ủi được phần nào. Sống bấy nhiêu năm lại còn được ăn thịt gia cầm là tốt rồi. Em cậy hết thịt ra khỏi xương tránh để lại hung khí ở hiện trường. Đi ra khỏi nhà từng bước từng bước như vết cứa vào tim em đau nhói.
Rình lúc không thấy ai qua lại, em đi sang nhà ông Lợi, thấy con míc đang xích ngoài sân, em vứt gói cơm vào đứng ngây ngô và nói chuyện những phút cuối đời của nó:
- Míc ơi ăn đi, tao thương mày lắm lắm, mong mày tha thứ cho tao. Tao không muốn làm như thế này đâu. Nhưng Lan bảo thèm thịt chó, nên có trách tao, thì hãy tự hỏi bản thân tại sao mày lại là chó nhé . Nên từ giờ trở đi tao sẽ không còn chơi với mày nữa đâu vì tao có Lan rồi. Lan sẽ thay thế mày làm bạn với tao.
- Gâu gâu gâu gâu gâu.
- Tao xin lỗi míc ơi, sẽ không còn buổi sáng ngày nào tao mua sữa cho mày uống nữa. Từ giờ tao sẽ uống sữa của Lan, à chết tao mua sữa cho Lan hixx.
- Ẳng ẳng … gâu … gâu…. ẳng ẳng ẳng…
- Míc ơi huhuhu míc đừng chết...
- Ẳng.
Đến tối ông Lợi đi làm về thấy con míc nằm quay đơ ra trên sân, bãi đất nơi con míc nằm để lại những vết cào xới… như nỗ lực dành giật sự sống những phút cuối đời nó. Tức tối ông Lợi phi ra đầu nhà mà lên tiếng chửi thề:
- Ối giời đất ơi, thằng chó chết nào đánh bả chuột con chó nhà ông thế này. Chúng mày ghét ông, sao không đánh bả chuột ông đây này, hay chúng mày thèm thịt nó. Con laika ngày xưa ông đã không thèm nói rồi. Đồ khốn nạn, ông đi chôn nó nhé chứ ông không mổ thịt nó chó chúng mày ăn đâu.
Nghe xong câu chốt của ông Lợi, ruột gan em như tuôn trào, đau đớn. Thật quá cay đắng cho con míc, chả nhẽ Lợi không hiểu thịt chó ngon đến nhường nào ư hả Lợi. Bao ngày tháng, tốn bao tiền của lẫn thời gian em chăm bẵm cho míc, giờ thịt nó lại đi nuôi đất mới đau, thật là phản khoa học quá đi . Và nhất là lời hứa với Lan trước khi ra về “ Mai anh sẽ mang miếng đùi chó cho em” Giờ em phải làm sao đây.
.....................
- Tại sao đến 2 con chó nhà ông lợi lại bị em thả bả chuột?.Lợi có thù oán gì với em?
- Em sẽ thực hiện lời hứa với Lan như thế nào đây?.
- Câu chuyện tình yêu của em và Lan sẽ diễn biến ra sao?.
Ngoài ra một số tên nhân vật trong câu truyện là bí mật của cuộc sống em hiện tại ... hẹn các bác cháp sau.
Chap 24: Nụ hôn đầu.
Đêm đó trước lúc đi ngủ, nằm nghĩ về míc với bao nhiêu kỉ niệm ùa về. Nhớ về Lan với những phút rung động đầu đời của một thằng học sinh. Nằm miên man một lúc thì ngủ lúc nào không hay.
5’30
Mắt nhắm mắt mở, đánh răng rửa mặt, rồi ra cầm tiền đi mua hộp sữa về uống. Lúc đi qua nhà “ bạn “ Lợi thì Á AAAAAAAAAA… đùa chứ lúc này em giận Lợi kinh khủng, đã không biết ăn thịt chó thì thôi, lại còn cứ đi mua chó về nuôi. Míc vừa qua đời mà ngay trong đêm đó Lợi đã tậu một con chó khác to hơn, nhìn hung dữ hơn xích ở trước cửa nhà.
Cầm hộp sữa lằng lặng đi về nhà, em chuẩn bị cặp sách và như bao ngày khác. Đi qua sân nhà ông Lợi, em rít hết hộp sữa còn một ít, em vẩy vẩy cái ống hút vào chỗ con chó kia. Bỗng chốc nó mở mắt gầm gừ. Em nhảy lên cao rồi dẫm chân đến bẹt một cái xuống đất, cầm hòn sỏi em ném vào con chó, ai bảo chưa gì nó đã đến thay thế míc :
- Lêu lêu lêu.
- Gừm gừmmm GÂU GÂU GÂU, GÂU GÂU GÂU….GÂU GÂU GÂU GÂU…
- “ TIÊN SƯ CHÓ NHÀ AI, CÓ ĐỂ CHO TAO NGỦ KHÔNG HẢ”
- “ MỊA CON CHÓ NHÀ AI MÀ NGU THẾ HẢ”
Cả xóm thức dậy hihi, mất công em thức dậy sớm thì tất cả không ai được ngủ nữa. Mồm hót líu lo, chân nhảy tung tăng, đàn chim hót ca vang theo bước chân em tới trường.
- Ê Lannnn ơi!
- À anh, đi học sớm thế ạ.
- UH để gặp em, mà sao em cũng đi sớm vậy.
- Chiều qua về chả biết có ai vứt nhầm mấy túi mắm tôm vào sân nhà, nên em phải dọn, đến tối thì mệt quá nên em ngủ sớm.
- OH đứa nào khốn nạn thế nhỉ, anh mà bắt được anh đánh.. anh đánh… à mà mà… con míc chết rồi em ạ.
- Ôi thôi chết, em đùa thôi mà anh làm thật à.
- Không không… không… không phải anh tại ông Lợi , tại ông ý không về kịp thời đưa míc đi cấp cứu.
- Nó bị sao mà phải cấp cứu ạ.
- Không, anh không biết, chỉ nghe thấy mọi người nói.. míc đi chơi đâu ý, dẫm phải cái gai vào chân, chắc do mất máu nhiều nên chết.
- Vâng, mà hôm qua lúc đi về em nhìn thấy anh Tiến gấu bông vào cửa hàng lưu niệm đấy.
- OH thế hả, chắc có hàng mới về, thằng này nó sưu tập thú bông mà.
- Hì vâng, em treo cái móc anh tặng vào cặp này.
- , hôm nay em có 4 tiết học phải không, tí đi lên gần đồi tiếp nhé.
- Ơ..Ơ … nhưng mà.
- Em đồng ý làm bạn gái anh rồi mà.
- … Vâng..
Hai đứa chào nhau rồi về lớp. Đến tiết 4 chẳng hiểu trời thương buồn cho míc hay sao, mà bỗng dưng đổ cơn mưa xuống đây. Hay trời thèm thịt chó . Em phi một mạch xuống dưới trường mua chiếc ô, rồi đi lên lớp Lan. Cầm ô che cho nàng , hai đứa dắt xe rồi đi trên đường dưới một cơn mưa tầm tã.
Lan cầm lái , ngồi phía sau em cầm ô cố gắng che hết cho Lan khỏi ướt, một lúc mỏi tay quá mới đành để nhờ tay vịn lên vai Lan. Vai lan mềm lắm, ngồi phía sau nhìn lên mái tóc của nàng, thỉnh thoảng những giọt mưa rơi xuống chiếc áo trắng, làm nổi lên làn da hồng bên trong cơ thể.
Cảm nhận mưa càng ngày càng to, nên hai đứa trú dưới một mái hiên của một cửa hàng bán hoa quả đã đóng cửa. Hai đứa đứng nhìn nhau, mưa mỗi lúc một to, thoát phút chốc đã chẳng thấy bóng ai qua lại. Con đường trắng xóa, quay sang nhìn Lan, bỗng dưng em có một cảm xúc kì lạ. Lan xinh thật, cô bé như một thiên thần vậy. Những giọt mưa làm ướt tóc nàng, nhưng chẳng thể làm mờ đi khuôn mặt xinh đẹp này. Ngay tại đây thời khắc này, có lẽ chẳng lúc nào có thể tốt hơn được nữa, em liền nói với Lan:
- Em này
- Dạ
- Anh nói cho em điều này, nhưng em không được bảo anh ngốc nhé.
- Vâng.
- Mỗi lần gặp nhau xong, về nhà em có nghĩ đến anh không.
- Cũng một chút ạ.
- Thế có phải là yêu nhau không?
- Ơ.. em không biết. Cái này thì không phải nhé.
- Oh, nhưng anh biết đấy. Anh có cách thử.
- Thử như thế nào ạ.
Em tiến lại gần, rụt rè với từng đầu ngón tay khẽ chạm vào cánh tay cô bé, một tay đưa lên môi và nói :
- Suyyyy, em nhắm mắt vào đi…
Mặt ửng đỏ đôi mắt Lan khẽ nhắm tịt vào. Khẽ nghiêng mình, đầu em cúi xuống đưa đôi môi chạm nhẹ vào môi nàng. Bỗng thấy đôi môi nàng cử động, em liền mở mắt ra thì thấy nàng đang nhìn em….. Rụt rè Lan nhẽ đưa tay lên môi, lấy chân khua khua sang một bên rồi dựa vào góc tường. Chắc nàng ngại nên em mới hỏi :
- Là lần đầu à.
- Vâng…
- Anh cũng thế hì.
Cảm xúc lúc này thật khó tả, những rung động đầu đời thật ngây ngô của hai đứa, khái niệm về thời gian bỗng chốc tan biến, những cơn mưa rơi đều ngoài hiên như dừng lại, chỉ có đôi bàn tay khẽ nắm nhẹ nhàng, đầu khẽ tựa vào vai nhau cùng nhìn những hạt mưa rơi…
Lên Đầu Trang
Trang 4