Xuống Cuối Trang
Những ngày sau đó với em thật tuyệt vời, hai đứa cứ quấn lấy nhau. Từ một thằng học sinh nghịch ngợm, thường xuyên bị ghi sổ đầu bài. Bỗng chốc ngoan như bụt vậy. Vào lớp học chăm chỉ, chép bài để gặp Lan khoe rằng “ chữ anh đã đẹp lên nhiều rồi”. Về nhà nghe lời Mẹ phụ giúp công việc gia đình, tối thì học bài đến 10h rồi đi ngủ. Những lần về nhà cứ yêu đời đến phát lạ, nên Mẹ cũng hiểu thầm rằng, con trai của Mẹ đã yêu.
Nhiều người nói, ngồi trong ghế nhà trường mà đã yêu đương sớm là dễ chểnh mảng học hành lắm, nhưng với em và Lan lại khác. Sẵn có tố chất thông minh trong người, chả mấy chốc Lan đã dành được những giải thưởng ở cuộc thi học sinh giỏi cấp trường, cấp tỉnh. Cũng vì vậy nên em càng cố gắng học hành, và cũng đạt được những kết quả tích cực trong học tập. Dần dần trong trường thầy cô quý mến hai đứa lắm, mọi người cũng biết hai đứa yêu nhau. Chú Nghĩa cũng biết , phần vì sợ em tiết lộ chuyện cô Cần, phần cũng thấy em ngoan, mọi người khen nên cũng chấp thuận.
Hai đứa đến với nhau như thể duyên trời đã sắp đặt, nên em cũng chẳng ngần ngại và tự hứa với lòng mình rằng sẽ cưới người con gái này. Và vào một lần hẹn hò khi hai đứa đang ngồi ghế đá, em quay mặt đi nhìn ra chỗ khác, còn Lan ngồi suy tư điều gì đó, em mới hỏi:
- Em đang nghĩ gì thế?
- Đố anh biết đấy.
- Anh mà đoán được em mất gì.
- Chẳng mất gì cả.
- Thế thôi không đoán nữa.
- Đoán đi mà, đoán đi, em sẽ cho anh một điều ước.
- OK nhớ nhé, có phải em đang muốn ôm từ đằng sau lưng anh không.
- Aaa sao anh biết.
- Hì anh để ý thấy em thỉnh thoảng có nhìn vào lưng anh mà hề.
- Ghê gớm thật đấy, thế anh ước gì, bà tiên này sẽ ban ước cho cháu.
- Anh muốn em về gặp Mẹ anh hì.
- Thật không vậy, như thế là ý gì đây ạ.
- Anh không biết, anh chỉ nghĩ rằng Mẹ và em là hai người anh yêu quý nhất trên đời này, tại sao lại không gặp nhau nhỉ:
- Ồ vậy ạ, nhưng em ngại lắm. Em không thích mọi người biết đâu.
- Đồ bà tiên giả mạo.
- Thôi được rồi, thế để hôm nào vậy ạ …..
Đến hôm sau khi nàng chờ em đá bóng ở sân trường xong:
- Em đạp nhanh lên.
- Sao anh không đèo em mà đạp nhanh.
- Anh vừa đá bóng mà, em chả thương anh gì cả.
- Rồi rồi, mà Mẹ anh có ghê không.
- Yên tâm, Mẹ anh hiền lắm.
-
Về đến gần nhà thì Lan xấu hổ quá cứ núp sau cột điện, nịnh mãi, mặt đỏ như gấc Lan mới bước vào nhà :
- Cháu chào Bác ạ.
- Chào cháu, sao mà mặt lại đỏ thế kia, hai đứa vừa đùa nhau à.
- Lan ngại Mẹ ạ
- Dạ không ạ, Bác đang làm gì thế ạ.
- Bác đang nấu dở nồi canh, hai đứa cứ ngồi trên nhà chơi đi.
- Dạ thế để cháu giúp bác.
Em đoán các bác chắc hiểu được cái cảm giác này. Với một gia đình bình thường thì có lẽ đã khác. Nhưng với em do bố mẹ bỏ nhau từ bé, dù Mẹ đã đi bước nữa khi lấy dượng. Và dù dượng rất tốt với em, nhưng không hiểu sao, em không thể có cảm giác rằng mình có bố. Và dường như Mẹ là quan trọng nhất trong cuộc đời em, và giờ em có thêm Lan.
Hai người quan trọng đến mức dường như chẳng ai có thể thay thế. Cuộc sống với em nó thật đơn giản, đi học gặp nàng hẹn hò, về nhà Mẹ thương yêu, vật chất chẳng phải giàu có gì, nhưng nhà em lúc đó cũng thuộc loại đủ ăn đủ sống và thừa một ít để dành về sau cho em lấy vợ, và người đó không ngoài ai khác là Lan.
Những ngày sau đó Lan thường xuyên đến nhà, Mẹ vui lắm, Mẹ mua cho cả hai đứa quần áo này, thấy Lan có điện thoại, Mẹ cũng mua cho em, tiện liên lạc với hai đứa cho dễ . Mẹ cũng gặp cả cô chú nhà Lan để nói chuyện nữa. Hai người đó thấy gia đình em cũng khá , em cũng ngoan lên, và còn đẹp trai nữa chứ, nên cũng chính thức đồng ý cho hai đứa hẹn hò.
Hạnh phúc là thế, hai đứa ngây ngô hẹn thề.học xong đại học sẽ cưới nhau. Điều đó có thể xảy ra nếu không có một ngày làm thay đổi cuộc đời em từ đây cho đến tận bây giờ….
- Anh hôm nay có ngoan không đấy.
- Hì anh ngoan mà, hôm nay giả bài kiểm tra toán anh được 7đ nhé.
- Ái chả tiến bộ gớm.
- Phải có phần thưởng cho anh chứ.
- Anh này láu cá nhỉ, anh thích gì…
- Gì cũng được hì, miễn là quà của em… anh sẽ mãi mãi giữ nó.
- Chiều nay em được nghỉ học, em sẽ ở nhà làm quà tặng anh hì hì….
- OH được vậy tối anh đến lấy nhé.
Đời còn gì vui hơn nữa đây, ngay lập tức em phi về nhà khoe với Mẹ, nhưng khi vừa bước chân về gần đến nhà, em thấy một chiếc oto đỗ sát đó, hàng xóm đứng quây kín cánh cửa nhà, đâu đó có tiếng khóc, tiếng nấc từ bên trong. Em từ từ lách dần vào, trong ánh mắt thương hại của mọi người.............
Chap 25: Vận hạn.
Mọi ánh mắt đổ dồn khi tôi bước vào bên trong, vừa kịp quan sát thấy Mẹ đang đứng bên cạnh những người mặc quần áo công an , chưa định thần được điều gì thì một ông đứng lên và nói:
-…Do có những sai phạm nghiệm trọng về quản lí hóa đơn chứng từ…. với công ty …. Đề nghị chị theo chúng tôi về trụ sở để làm rõ vụ việc….
Tim tôi như ngừng ngập, câu nói đó như búa tạ giáng vào đầu tôi, nhìn thấy Mẹ khóc tôi lao đến hỏi :
- Mẹ … Mẹ ơi…. Có chuyện gì vậy ạ…
- Con ơi, Mẹ xin lỗi con…
- Mẹ có chuyện gì vậy, bao giờ Mẹ về….
Từng câu nói của Mẹ, từng câu hỏi của tôi … lẫn những tiếng khóc của họ hàng người thân. Tôi không còn nhớ lúc đó chân tay mình đã bủn rủn đến mức nào… Chỉ nhớ rằng nó rất đau đớn.
Cánh cửa chiếc xe kéo vào, lằng lặng tôi nhìn theo hình ảnh của Mẹ dần khép lại và đi khuất sau dãy nhà đầu ngõ. Mọi người lúc này tập chung nhìn vào tôi, vài người cố gắng đi đến để động viên:
- “ Con ơi, Mẹ đi một tí rồi Mẹ sẽ về thôi “
- “ Nó lớn rồi, cô cũng phải nói thật cho nó biết chứ”
- “ Anh này biết cái gì “
- “ Đã có văn bản chính thức nên Mẹ cháu cũng sẽ bị tạm giam, để điều tra rồi mới về được cháu ạ”
- “ Anh đừng có nói như thế, nó đã biết cái gì, mà mọi việc còn chưa rõ ràng, họ mới đang điều tra”
- “ Nam cố gắng nhé, cô thương cháu lắm, cháu đi vào nhà nằm nghỉ đi, đưa cặp đây cô cất hộ”
Từng bước chân nặng nề, tôi cúi gằm mặt xuống đi vào nhà, tôi không biết tôi đã nghĩ những gì, tôi không nhớ đã có bao người đi đến xoa vào vai tôi. Lúc này một vài người thân cùng bước vào bên trong:
- Cô xuống nấu cơm cho Nam nhé….
- Thôi mày sang nhà ăn cơm cùng chú và em cò … đi đi cháu…
+ Mẹ cháu sẽ ra sao đây hả chú? trong tù Mẹ ăn uống những gì ạ ?. Thuốc viêm xoang Mẹ còn chưa kịp mang đi, cả thuốc cao huyết áp nữa, mà giờ này trưa rồi, sắp đến giờ uống thuốc rồi. Trong đó có ai mua thuốc cho Mẹ cháu không, họ có đánh Mẹ không, bao giờ thì Mẹ cháu về…
Không biết bao nhiêu câu,tôi đã hỏi mọi người… Vậy mà đáp lại chỉ có một không gian im lặng, chẳng ai trả lời cho tôi lấy một câu. Chỉ văng vẳng đâu đây những tiếng nấc bật lên, khi họ không cầm được nước mắt.
Tôi đi vào phòng bên trong và khóa cửa lại, mặc cho những ánh mắt nhìn theo về phía tôi. Nằm trên giường mải mê với những câu hỏi cứ vờn mãi trong đầu, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cho đến :
18h30’
- CỐC CỐC CỐC.
- Ai đấy.
- Em đây, anh mở cửa ra đi.
- Sao em lại đến, anh có gọi em đâu.
- Em nhắn tin gọi cho anh , không thấy anh trả lời…
- Lắm chuyện thế nhỉ, có thế mà cũng phải đến đây à.
- Em vừa nói chuyện với cô anh....em biết rồi anh à… anh mở cửa ra đi.
- Không mở đâu, về đi , có gì mai gặp nhau sau nhé, về đi…
- Anh không mở em không về đâu, em cứ ngồi đây chờ anh đấy.
- Kệ em.
Vừa nói câu đó, Lan ngồi bệt xuống nền nhà ngoài cửa như thách thức . Tôi cũng muốn gặp Lan lắm, muốn ôm Lan vào lòng, muốn cho Lan biết những suy nghĩ của tôi lúc này. Nhưng tôi sợ đâu có sẽ có ánh mắt thương hại của Lan, tôi không muốn Lan nhìn thấy mình yếu đuối và sợ sệt như thế này, tôi sẽ không mở cửa :
- Em đi về đi, đừng có ngồi ở đấy, có chuyện gì ngày mai nói sau.
- Anh không mở cũng được, em ngồi đây chờ anh….
5p 10p 20p trôi qua, không thấy Lan nói gì, tôi biết cô bé đang ngồi đâu đó ngoài cánh cửa gỗ kia. Rất khó chịu nhưng tôi cũng phải bước ra và mở cửa, lúc này Lan đang ngồi bệt dưới đất rồi đứng dậy đi vào trong phòng, còn tôi lại phi lên giường nằm quay mặt vào tường. Vừa nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm mồ môi của tôi như vừa gặp phải một cơn ác mộng, Lan hỏi:
- Anh vừa ngủ dậy à.
- Uh.
-Nóng thế này sao anh không bật quạt.
- Uh.
- Anh ăn gì chưa, để em xuống nấu lại thức ăn nhé.
- Không cần.
- Anh phải ăn chứ.
- Không.
- Ăn đi xong em tặng quà cho này.
- Đã bảo là Không cần, nói lắm thế nhỉ.
Tiếng quát của tôi bỗng làm không gian như nín lặng…. 5s …10s vẫn không thấy Lan nói gì… 15s … 30s chợt thấy một tiếng nấc, tôi quay lại nhìn thấy Lan đang mím chặt môi :
- Ơ em bị hâm à, sao mà khóc.
Lan lấy tay gạt nước mắt quay đi rồi nói :
- Không có gì ạ.
Thấy nước mắt Lan lăn dài trên má, vô tình tôi nhận ra mình đã nói những câu làm Lan buồn, món quà tôi đòi bằng được giờ đây lại coi nó như không. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lan khóc, một chút hờn một chút cảm thấy giận bản thân, tôi bèn quay sang chạm vào vai cô bé:
- Anh xin lỗi, bây giờ anh không muốn nói chuyện.
-Không sao ạ, để em xuống bếp nấu lại thức ăn cho anh.
Lan đi xuống dưới bếp, còn tôi vấn nằm úp mặt vào vào góc tường...Một lúc sau thì Lan dọn thức ăn lên bàn, rồi cầm chiêc khăn mặt ướt mang lên lau mặt cho tôi, từng cử chỉ ân cần, quan tâm của Lan, khiến tôi không khỏi động lòng và bước ra bàn ăn cùng Lan, hai đứa vừa ngồi ăn và nói chuyện:
- Sao em không về đi, muộn thế này chú Nghĩa bực mình đấy.
- Không sao ạ… mà bố anh biết chuyện chưa.
- Ông ở xa làm sao biết được, quà đâu?
Lan lôi ra một mảnh giấy A4 , đó là một bức hình vẽ tôi và Lan cầm tay đứng dưới một mái hiên, ngoài trời là những giọt mưa nhưng:
- Em xin lỗi tại lúc đó đang vẽ, nhắn tin không thấy anh trả lời, nên em vội đến đây, nên…nên… cái trái tim này em chưa vẽ xong… em định viết tên hai đứa vào đó nên hơi lâu… để em mang về lúc nào vẽ lại…
- Không sao, đưa cho anh, lúc nào anh vẽ tên.
Ăn xong, hai đứa ngồi xem tivi, được một lúc Lan thấy tôi dựa vào góc tường, người như mất hồn. Nhìn thân xác tôi tàn tạ, chiếc áo trắng loang lổ những viết bẩn chưa thay, đầu tóc thì bù xù. Tôi dường như chẳng thiết tha với một thứ gì trên đời này nữa, tôi không biết đến bao giờ gặp Mẹ, bao giờ Mẹ về, bao giờ Mẹ mới ngồi đây để nói chuyện với tôi và Lan. Những suy nghĩ cứ về cuộc đời cứ mải miết in hằn lên gương mặt. Lan không cầm được nước mắt khi nhìn tôi như vậy. Thấy lan khóc tôi bảo Lan đi về, nhưng cô bé không chiu, đòi ở bên tôi:
- Muộn rồi em về đi,
- Nhìn anh thế này em lo lắm, em về làm sao được bây giờ.
- Em không về chú Nghĩa mắng đấy.
- Vậy mai anh sẽ đi học chứ.
- Uh...
Gương mặt buồn bã, những câu nói động viên, sự quan tâm lo lắng của Lan trước lúc ra về. Lan Dần dần khuất sau những ánh đén hắt ra từ bên trong những ngôi nhà hàng xóm. Những ngôi nhà luôn đầy ắp những tiếng cười của những đứa trẻ, có đầy đủ cha mẹ ở bên cạnh. Còn tôi sẽ khép cánh cửa này và đi vào một mình...
8h sáng hôm sau chuông điện thoại reo:
- Sao anh không đến trường.
- Kệ anh.
- Sắp cuối thi cuối kì rồi, anh phải đi học chứ.
- Kệ.
- Vậy em cũng nghỉ học.
- Em đừng có mà điên.
- Kệ em, em lên xin phép chủ nhiệm đây....
Mặc cho Lan nói gì, tôi tắt máy và lên giường ngủ tiếp, chìm vào giấc mơ còn đang dang dở hơn là phải đối mặt với cái thực tại này. Nhưng vừa thiếp đi được 30' thì có tiếng gọi cửa, tôi đi ra:
- Đã chịu dậy rồi à.
- Em có bị sao không vậy, sắp thi rồi còn nghỉ học làm gì.
- Kệ em, thôi đi vào đi, em mua ăn sáng cho anh này.
Hai đứa bước vào nhà, do từ trưa và tối hôm qua chẳng ăn gì nên vừa cầm gói xôi tôi ăn như một thằng chết đói. Còn Lan ngồi nhìn và nói :
- Đi chơi đi anh.
Ngồi ngẫm nghĩ một lúc, cũng chẳng thể cứ ngồi mãi ở nhà được. Tôi bèn đi vào bên trong tắm và thay quần áo. Rồi cùng Lan dắt xe ra, hai đứa đi đến một hồ nước dưới chân một quả đồi. Lang thang trên bờ, tôi và Lan cầm những hòn xỏi lia trên mặt nước. Một lúc sau hai đứa lên ngồi dưới một gốc cây tựa vào vai nhau. Lan cầm chiếc lá bâng quơ rồi nói :
- Hôm qua em có hỏi chú Nghĩa, hình như ở đây mọi người đang đồn ầm lên chuyện nhà anh.
- Chú có nói gì không.
- Em mới hỏi vài câu chú ý đã tỏ ra bực tức khi nhắc đến anh.
- Uhm, cũng phải , hôm qua Bố có gọi điện về cho anh, có lẽ phải mất rất nhiều tiền để chạy án cho Mẹ.
- Vâng...
- Vâng gì, có lẽ nhà anh cũng sắp phá sản rồi. Em có còn yêu anh không?
Câu nói vừa dứt, Lan nhẽ đưa bờ môi mọng đỏ nhích lên hôn vào môi tôi. Có lẽ nó đã thay câu trả lời, bàn tay tôi nhẽ đưa lên vai nàng kéo cổ áo để lộ ra chiếc quai áo con và bờ vai trắng ngần.
Tôi khẽ đưa đôi tay ra chạm vào eo, và từ từ hai đứa ngả xuống dưới nền những chiếc lá khô rụng dưới gốc cây. Đôi môi hai đứa dính chặt, tôi khẽ đưa tay luồn vào bên trong cọng áo rồi tháo chiếc cúc đầu tiên. Đầu luồn xuống hôn lên cằm, cổ rồi xuống vòm ngực nàng, từng tiếng thở gấp gáp của hai đứa. Lan khẽ cắn chặt bờ môi... rồi lấy tay khẽ chạm vào ngực đẩy tôi ra:
- Em xin lỗi...
- Ơ không, anh xin lỗi....
- Thôi đi về đi, cũng gần tan tiết 5 rồi.
Hai đứa rụt lại, mặt Lan ửng đỏ. Tôi khẽ đi ra dắt chiếc xe dựng bên gốc cây, Lan theo sau ngồi lên và ôm chặt lấy tôi. Thỉnh thoảng khẽ rúc đầu vào sau lưng, có lẽ Lan xấu hổ, cũng phải là lần đầu hai đứa đi "xa" đến thế. Về đến gần trường, tôi bảo Lan đi về trước còn tôi gọi điện cho thằng Thành đi về cùng và cũng để hỏi xem hôm nay trên lớp mọi người có hỏi gì không. Lan vừa chào và đi khuất , tôi rút điện thoại ra gọi thì :
- BỤP...
Một phát đạp từ đằng sau lưng làm tôi ngã sõng soài trên mặt đất. Chưa kịp định thần điều gì xảy ra thì ... BỘP một viên gạch đáp trúng đầu kèm theo những câu chửi thề của một ai đó.
Lảo đảo cố đứng dậy quay lại xem điều gì xảy ra, thì một nhát chém vào đầu cạnh mang tai. Máu phun ra ướt đẫm chiếc áo, loang lổ trên mặt đất. Một mắt đã bị máu rơi từ trên đầu xuống làm mờ đi, một mắt cố nheo lại và nhìn ra đằng sau thì.... cùng một lúc hai viên gạch đập vào đầu BỐP BỐP... Tôi ngã xuống và ngất lịm đi trong tiếng la hét của người đi đường....
Chap 26: Bệnh viện giả về.
Tỉnh dậy em thấy mình đang nằm trong bệnh viện, có gì đó cộm cộm trên đầu hình như đó các một đống băng gạc được băng bó khi em bất tỉnh. Vừa cựa quậy người sang một bên thì :
- Anh … anh tỉnh dậy rồi à.
- Mày thấy sao rồi.
- Đừng ngồi dậy cứ nằm đi, Lan chạy ra ngoài mua cho nó ít cháo.
+ Tao bị sao vậy, ai đánh tao ?
- Là thế này……..
………………………..
Qua sự việc thằng Thành kể, em đã xác định được đó là Minh. Nó là con của một ông chủ tiệm vàng to nhất vùng. Nghe bọn học sinh trong trường đồn rằng, nó cũng đang tăm tia Lan. Đợt nàng mới vào trường, nó mua cả con gấu bông to đùng với một bó hoa hồng gần 100 bông, nhờ người đem đến tặng Lan. Cũng may Lan từ chối, nên từ đó nó sinh ra cay cú, nó ghét tất cả những thằng nào đến gần Lan.
Và em, tuy nó biết đã biết bọn em yêu nhau, nhưng với tính hiếu thắng cộng thêm máu côn đồ. Em như cái gai trong mắt nó, trước Lan có kể về thằng này, nhưng em không quan tâm, vì lúc Mẹ vẫn chưa dính vụ này, nói thẳng ra là nhà em cũng có lực, nên em cũng chẳng ngại gì nó. Nhưng đến lúc này, có vẻ nó vừa được hay biết thông tin Mẹ em bị bắt và nó cùng mấy thằng bạn đã ra tay với em.
Lúc này thằng Thành cùng thằng Công nói tiếp:
- Thôi mọi chuyện mày cứ để từ từ, tao hiểu tâm trạng mày lúc này, tao cũng vừa mới biết chuyện gia đình mày, tốt nhất cứ để một thời gian xem sao đã. Cô chú mày vừa về nhà có việc, nên nhờ bọn tao trông ở đây. Chờ Lan mua cháo về rồi ăn, hai đứa cứ ngồi nói chuyện với nhau, cứ nằm tĩnh dưỡng đi nhé, tối tao qua.
- Uhm hai đứa mày cứ về đi.
- Nhớ nghe lời tao, cứ nghỉ ngơi đi, đừng có đi đâu.
Đồng thời lúc này Lan cũng vừa đi vào cầm bát cháo bón cho em:
- Anh ngồi dậy đi, từ từ thôi , để em đỡ lưng.
- Sao em biết chuyện này mà đến.
- Em nhắn tin cho anh không thấy trả lời, xong anh Công gọi điện báo anh đang nằm ở đây.
- Anh nằm đây bao lâu rồi, bị những gì?
- Chắc cũng gần 5 tiếng rồi ạ, anh bị khâu gần 30 mũi ở đầu , chân tay thì đỡ hơn chỉ bị xây sát nhẹ. À bác sĩ đến rồi kìa.
- Tỉnh rồi hả.
- Vâng.
- Uh may cũng chỉ vào phần mềm ở ngoài, chưa chạm tới xương nên không đáng ngại lắm.
- Bao giờ cháu ra viện được ạ.
- Cứ nằm nghỉ ngơi đi, mất một chút máu, chắc vài ngày là khỏe thôi.
- Vâng cháu cám ơn bác sĩ.
Ăn xong Lan đặt bát cháo xuống rồi nói :
- Lúc nãy em gặp cô chú bảo viết giấy xin phép nghỉ học cho anh rồi.
- Uhm, mà trời gần tối rồi, chuẩn bị mà đi về chứ.
- Vâng, chút nữa em về…
- Chú Nghĩa có biết chuyện không?
- Có ạ, em bảo đến thăm anh chú không cho đi, nhưng em cứ đến.
Nghe xong câu nói đó, em cũng lặng người đi dựa vào góc tường, ông chú kia cũng thay đổi nhanh thật , đúng là hết tiền, hết vị rồi thì người ta cũng chỉ coi mình bằng không. Chắc họ cũng nghĩ rằng gia đình em lần này sẽ sạt nghiệp.
Mẹ thì chẳng biết sẽ thế nào, giờ này ở đâu, ra sao rồi. Không biết Mẹ đã được ăn gì chưa. Những suy nghĩ, nỗi buồn in hằn lên mặt , Lan thấy vậy cũng buồn lắm, rồi ngồi gần tựa vào em rơm rớm nước mắt, trong tiếng xì xào bàn tán của những người nhà bệnh nhân khác trong phòng.
Ngồi một lúc sau cô chú em cũng đến, trời cũng đã tối nên Lan phải ra về.
- Cháu đỡ rồi, giờ cho cháu về nhà đi.
- Không được, phải nằm nghỉ ngơi đi chứ, cho nó khoẻ hẳn lại rồi về.
- Cháu khoẻ rồi mà, nằm ở đây khó chịu lắm, khéo càng mệt thêm.
- Cứ nằm ở đây, nhỡ có thế nào còn có bác sĩ khám chứ.
- Không, cô chú không cho , tí cháu cũng tự đi về đấy.
- Thằng này sao bây giờ mày tự nhiên khó bảo thế nhỉ.
Đôi co mãi cuối cùng hai người cũng phải chịu nhường em, đèo em về gần đến đầu ngõ thì bỗng chiếc đèn ps rọi vào mắt, bỗng nhớ vùng này chỉ có hai nhà đại gia là có con xe này. Cố nhìn theo quan sát thì đúng quả biển 6678, và người ngồi trên xe không ai khác đó là thằng Minh và mẹ nó. Mồm đang định nói lên câu gì đó, thì chiếc xe ps vọt nhanh đi, còn em cũng đã về gần đến cửa nhà. Lúc này nhìn sang nhà ông Lợi, thì cánh cửa nhà ông cũng vừa khép.
Bảo cô chú về đi về, em gọi điện cho thằng Thành đến ngủ cùng. Trong lúc chờ nó đến. Nhớ lại " kỉ niệm" ngày xưa cũng ông Lợi. Vào một buổi chiều hồi cấp 2 khi em mới đi học về gần đến nhà, thì nghe loáng thoáng mấy câu từ trong nhà ông Lợi đang ăn nhậu cùng với mấy lão nát rượu:
- " ÔI giời mẹ cái nhà đấy thì giàu được mấy chốc, thằng con thì nghịch như quỷ, bố mẹ nó bỏ nhau từ bé, nên có giáo dục gì nó đâu, suốt ngày đá quả bóng nhựa vào sân nhà tao, cứ bắt được quả nào là tao rạch ném đi hết"
Nghe xong câu nói đó, ruột gan em sôi lên, không kiềm chế được em chạy sang cửa nhà lão:
- Ông bảo ai vô giáo dục.
Giọng đặc mùi rượu, chân lảo đảo lão đi ra lấy tay vỗ ĐỘP phát vào trán em:
- Tao bảo mày là thằng đéo có bố đấy.
Nói xong lão quay về mâm cơm nhậu tiếp cùng mấy ông nát rượu. Còn em ngã sấp mặt, quan sát lúc này địch có bốn tên bao gồm cả lão, cứ xông vào mà tay chân không thì cũng không ổn. Em chạy về vớ ngay cái then cửa rồi phi sang:
- Ơ ơ thằng kia mày định làm gì.
Không đánh được người thì phá đồ, chẳng nói chẳng rằng em lao vào mâm cơm đập nát bét tất cả mọi thứ, lão mặt tái mét sợ quá, còn mấy ông kia thì mồm khuyên can. Khổ càng can em càng đập, vừa khóc mếu mếu máo máo vừa vụt lia lịa.
Ức chế lên em lao vào lão và vụt một phát vào cánh tay, rồi đi về trong sự bất lực của lão và đồng bọn. Về nhà lúc đầu Mẹ mắng, sau thì ôm con vào lòng và khóc.
Sau này thằng con lão lớn hơn em hai tuổi nó biết chuyện, và gọi em ra để xử tội. Lúc này do cơn tức giận cũng nguôi ngoai đi phần nào, nên em bước ra và bảo :
- " Nếu để bình thường em và anh có xích mích gì, anh chơi em kiểu gì cũng có ngày em sẽ chơi lại anh, nhưng vì em đánh bố anh, nên hôm nay em chấp nhận ngồi im cho anh đánh, anh đánh đi. Chết luôn được càng tốt, còn đừng để em ngấp ngoải"
Thằng bé bực tức, nhưng nghe xong câu đó nó cũng chùn đi phần nào và đi vào nhà. Còn ông lợi cũng chỉ biết hậm hực, suy cho cùng lão cùng chỉ là một tên nát rượu. Mà em thì luôn căm thù những người như vậy, vì nó ( rượu) mà gia đình em li tan. Hận người bố đẻ nát rượu bỏ rơi mình như thế nào em hận lão như thế. Những kẻ chi biết uống rượu rồi về nhà hành hạ vợ con mình.
Trở lại với sự việc hiện tại, khi liên kết lại tất cả mọi thứ, em cảm giác việc thằng Minh chơi em không đơn giản chỉ vì Lan. Theo em được biết ông Lợi làm cho một cửa hàng bán văn phong phẩm của nhà thằng Minh. Việc Mẹ em bị bắt có hay không nhà nó đứng đằng sau thì vẫn chưa biết.
Nhưng rõ ràng về mặt kinh tế nhà nó luôn cạnh tranh với nhà em từ xưa đến nay. Suy nghĩ miên man một lúc thằng Thành cũng tới và đi vào nhà nằm cùng em nói chuyện.
Hai đứa tâm sự với nhau, và nó thừa hiểu tính em sẽ không bỏ qua vụ này, vì ngày xưa học cấp 2 cùng nhau chỉ vì một bãi nước bọt nhổ trúng vào người em, mà nó ăn cả cái đồng hồ treo tường vào đầu, về sau hai đứa hiểu tính nhau nên cũng thân thiết từ đó.
Lúc này tâm trạng em cũng chẳng còn thiết tha điều gì, Mẹ thì như vậy, còn Lan gia đình cũng ngăn cấm, có yêu nhau thì cũng chẳng lấy được nhau, không biết đó là suy nghĩ sâu xa hay nông cạn. Chỉ biết rằng em bảo Thành bàn mọi cách để chơi lại bằng được thằng Minh.
Các phương án được đưa ra:
- Rình lúc nào nó đi học về úp sọt, nhưng lại nghĩ nó cũng chơi với mấy thằng máu mặt. Bọn nó được bảo kê bởi ông Chiến lùn , hắn là một tay xã hội đen gần bảo kê gần như cả vùng này.
Nghĩ tới Chiến lùn, em chợt nhớ ra còn một đại ca khác, người này cũng cầm đầu một băng, nhưng từ trước tới giờ luôn bị băng lão Chiến kia đì nên chưa phất lên được. Và chẳng phải ở đâu xa, những thanh niên đó ngay ở dưới xóm em. Mà hàng ngày em vẫn đi qua chào những người đó, nhớ tới họ em chỉ nhớ tới một đám người ngủ ngày, đêm tụ tập chơi bời cho đến sáng. Và ngay lúc này một quyết định đưa ra:
- " Thành xuống bếp lấy cho tao con dao...."
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite wapgamejava.wap.sh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
wapgamejava.wap.sh - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
Chap 27: Gia nhập bang hội.
- Mày bị điên à, định làm gì.
- Kệ tao, vậy để tự tao đi lấy.
Nói xong em lao xuống bếp cầm một con dao và dắt đằng sau lưng.
- Đi thôi.
- gần 11h rồi đi đâu.
- Cứ đi theo tao.
- Nằm mà tĩnh dưỡng đi, mày bị điên à.
- Không đi thì ở nhà, một mình tao đi.
Em bước ra khỏi cửa, dĩ nhiên thằng Thành cũng không thể ngồi im, nên đành chạy theo sau. Đi qua một hẻm ngõ tối, thì bắt đầu nhìn thấy vài ánh đèn hắt ra từ một ngôi nhà phía sâu trong ngõ. Lúc này vừa bước tới gần, em đã nghe thấy những tiếng cười đùa cùng những câu chửi thề của một đám người bên trong. Em tiến vào gần căn nhà, quan sát thấy người thì ngồi trên ghế, người thì nằm la liệt dưới nền nhà, ở cạnh cửa ra vào thì có mấy ông đang ngồi chơi sóc địa.
- Em chào các anh.
- Ơ thằng ku này, mò vào đây làm gì thế. Mà đầu bị sao thế kia.
- Hì vâng, vừa băng bó nên em nằm khó chịu quá không ngủ được, sang đây ngồi chơi tí ạ. Bọn anh đang làm gì thế.
Nói xong câu thì trong đám một ông đi ra :
- Con nhà lành thì về nhà mà học bài đi ku, đi đi, sang đây làm gì.
- Thằng này kệ nó, thằng ku này nhà ở đầu ngõ trên đúng không?
- Thằng này vừa bị thằng Minh đệ lão Chiến lùn chém, mò sang đây làm gì.
+ Thú thật là bây giờ em muốn chơi lại nó, các anh giúp em với.
- Ơ thằng này được, mày lấy gì để chơi nó.
Em rút con dao từ đằng sau lưng ra, mím chặt môi không kìm nén được cảm xúc, em hạ giọng quyết tâm :
- Chỉ cần bọn anh bảo kê cho em người của ông Chiến, thì em sẽ chơi thằng kia tới cùng.
- Mày có biết là tiền nhà thằng kia đang đổ vào túi thằng Chiến lùn không?
- Em biết, em biết cả vụ ngày xưa bọn ông Chiến chơi bọn anh.
- Ơ ý chú là sao.
- Em xin lỗi, em không có gì , chỉ là em muốn chơi thằng Minh.
- Vớ vẩn, thôi vào đây ngồi đê , cả thằng bạn mày nữa, đưa con dao đây.
Lão vừa nói chuyện với em tên là Phương còn gọi là Phương cúi. Từ rất lâu rồi đi đâu gặp ai lão cũng cúi chào rất lễ phép, và với đối thủ cũng vậy, ngày xưa có lần vì cay Chiến lùn chơi đàn em của mình. Lão đi ra cúi chào ông Chiến,
“ Em chào anh ạ” …” Mà ở Đan Mạch, anh không chào lại em à”
Và nó chỉ là cái cớ để cả hai lao vào bem nhau, tuy quả đó lão bị trọng thương nặng hơn, nhưng cũng từ đó mà mọi người đặt biệt danh cho lão là Phương cúi.
Cùng cầm đầu bang với Phương cúi, là lão Thiện còn gọi là Thiện tai, cái biệt danh này thì chả liên quan gì đến những phát đòn hiểm độc của lão. Chỉ đơn giản như sư hay nói thiện tai thiện tai, thì mọi người gọi lão thế. Và đúng là trông lão cũng rất thư sinh, nhưng cũng chẳng thể nhìn mặt mà bắt hình dong, vì lão nổi tiếng là rất ranh ma, ra đòn không ai biết, chạy trốn không ai hay. Cùng với Phương cúi thì có thể nói hai lão này, là hai người duy nhất đã từng chạm chán tay đôi với Chiến lùn. Nhưng hai người này lại dưới chướng của một người...
Đó là Kiên phóng người lớn tuổi nhất, cái tên thì luôn đi kèm với sự tích. Ngày còn học cấp 3, nhà lão bán thịt lợn ngoài chợ, cuộc sống ở chợ thì cạnh tranh cũng không kém so với các tiểu thương ở trên phố. Nên có một lần nhà lão va chạm với vài người ở chợ, chẳng nói chẳng rằng, lão cầm ngay con phóng lợn đi ra đâm một phát chí mạng vào kẻ kia. Và cũng từ đó hễ sôi máu lên là lão lại cầm con phóng lợn dồn đối thủ.
Bình thường có thể nói lão hiền như bụt vậy, cười đùa cùng anh em, và luôn là kẻ khơi mào ra các trò cười vỡ bụng trong nhóm. Nhưng khi có chiến sự thì lão luôn lì lì cầm phóng đi tới và ra tay. Cùng với ba người này, còn có khoảng năm tên nữa tầm tuổi em. Trở lại với tình hình hiện tại khi em đi vào trong nhà, dù đa số trong nhóm cũng biết em là thằng Nam nhà đầu ngõ. Nhưng vì cũng ít tiếp xúc và nói chuyện, nên em chủ động vào làm quen với mong muốn nhanh kết thân cùng hội để chờ ngày phục thù.
- Sóc đĩa hả anh.
- Uhm có tiền không.
- Đây ạ , để em chơi với.
- Đánh ít thôi, đây toàn anh em chơi vui với nhau mày lôi mấy triệu ra dọa bọn anh à.
- Dạ không em lấy tiền lẻ ra thôi, bọn anh tối nào cũng chơi thế này ạ.
- Uhm tối nào chả tụ tập. Nhà giàu, nhìn lại đẹp trai thế này có con bồ nào ném anh đứa.
- Nhà em sắp thành nghèo rồi anh ạ.
- Sao thế.
- Mẹ vừa bị bắt chắc lần này phải chạy mất nhiều tiền.
- À vụ hôm nọ đúng không, anh cũng mới nghe nói. Cố mà chạy cho bà già ra, không như ông già anh ngồi tù mấy năm giời nhục lắm.
- Vâng...
- Mà anh em ơi tất cả đứng dậy đê.
- Đi đâu thế anh.
- Giờ hoàng đạo rồi, đi ăn đêm. Mày không phải về thì đi ăn luôn cùng bọn anh.
Lúc này thì dĩ nhiên là em đi cùng rồi. Em bảo Thành về đi ngủ trước, nói gì thì nói em cũng không muốn nó du nhập cùng hội này. Cả bọn lang thang trên đường, vừa đi vừa hài hò hét như một lũ thổ dân. Nhìn lại các thành phần này thì đúng là toàn người mang trong mình những tâm sự. Kẻ thì gia đình cờ bạc, người bố mẹ bỏ nhau, vài thằng thanh niên thì muốn đú theo bám càng các đại ca với mong muốn không ai động đến mình. Suy cho cùng họ là kẻ đang thương hay đáng tội với cái xã hội này?. Cũng chả mấy ai trả lời được ột cách thấu đáo cả.
Đi đến một quán ăn đêm, như thường lệ cả bọn gọi vài chai rượu ra. Và em một thằng lính mới, dĩ nhiên phải cầm từng chén rượu ra chúc các anh và lấy câu chuyện làm quà. Từng câu, từng câu thưa dạ bảo vâng, ngoan lắm. Ăn xong để thể hiện là một thằng chịu chi, em đi ra thanh toán, chứ đừng để các anh ho khù khụ rồi lấy tay gõ mặt bàn thì chán lắm. Đồng tiền đi trước vẫn luôn khôn, nên các anh thấy vậy quý lắm, nhất là lão Thiện tai với bản tính ranh ma và khôn khéo, lão đi lại khoác vai và nói :
- Anh biết chú mày bây giờ nghĩ gì, ngày xưa anh cũng bị chơi một vố cũng chỉ muốn trả thù. Nhưng mày cũng phải suy xét cho kĩ vào, muốn chơi nó thì phải có cơ sở. Chứ tự dưng bây giờ phang nó xong lại ngồi tù thì nhục lắm.
Ngẫm câu nói của lão cũng đúng, nhưng sự thật lúc này em cũng không nghĩ được nhiều, những suy nghĩ rằng nhà nó đứng đằng sau vụ Mẹ em bị bắt, và nghĩ tới việc nó chơi mình như thế, nên đầu óc em đã như phát dồ rồi. Nhớ ngày xưa có lần ngồi ăn cơm, có hóng được một câu chuyện Mẹ kể rằng "nhà mình có một ông bác họ làm to trong nghành công an". Nên lúc này em đem nó ra để lấy lòng tin cho mọi người.
- Cái đó thì em không ngại anh ạ, nhà em cũng có ông bác làm to trong nghành ca, em chỉ lo bọn ông Chiến lùn kia thôi.
- À được, thế thì ngại cái éo gì nữa, lúc nào chơi nó thôi, còn bọn Chiến lùn không phải ngại, không phải chờ mày nói, đợt vừa rồi nó cũng tranh cầm bảng lô trên trường, với đánh mấy thằng em anh. Nên giờ bọn anh cũng đói, trước sau gì cũng phải chơi lại bọn nó, chứ để im thế này nhục lắm.
Cái cách ông nói chuyện, em cũng hiểu ngầm rằng lão cũng muốn em trả thù thằng Minh kia, nhưng phải có kẻ sau nâng đỡ. Cả bọn đi lang thang rồi về nhà lão Kiên phóng nằm chơi bài, xem phim xã hội đen hồng kông xong ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau em về nhà và gọi thằng Thành dậy đi học, còn em thì nằm ở im trên giường ngủ. Đến trưa thì cô chú gọi dậy ăn cơm, thức dậy thấy cả người ê ẩm. Quen mùi với cái cảm giác được làm quen với mấy đại ca xóm dưới. Nên ăn xong em phi sang luôn chơi bài với các anh. Một lúc sau như để kích thích tinh thần các anh lại lôi phim xã hội đen ra xem. Đến chiều tối chơi chán chê thì mò về gần đến cửa nhà, đã thấy Lan ngồi chờ mặt mặt tỏ vẻ tức giận khi nhìn thấy em :
- Anh đi đâu cả ngày không trả lời điện thoại cho em.
- Ơ anh quên để điện thoại trong phòng.
- Tối qua còn đi chơi đêm nữa đúng không, em thấy anh dạo này cứ làm sao ý.
- Thôi vào nhà đi, đừng có đứng đây nói lung tung.
Đi vào phòng em ngồi trên giường bật tivi xem, còn Lan tỏ thái độ giận hờn nên ngồi ở ghế ngoài. Một lúc em cũng đành nhún nhường mà hạ giọng:
- Thôi anh xin lỗi, lên đây ngồi cùng anh.
Vừa nói em vừa lấy tay dìu Lan lên giường ngồi tựa vào lòng em. Lan nũng nịu thì em lại đưa môi lên hôn trán và tóc nàng. Ngồi gần nhau lâu thì cũng nảy sinh một số hiện tượng " bàn tay lạ". Càng ngày càng táo tợn, chiếc áo phông vì thế mà phút chốc đã chẳng còn trên người. Hai cơ thể áp vào nhau, nàng có vẻ khó chịu nhưng vẫn run lên bần bật khi em hôn lên cổ rồi ngực. Em lấy tay thò xuống dưới kéo chiếc khóa quần thì bị nàng hất ra. Nhưng lúc này chống cự cũng vô ích, tay phải em ghì chặt và khoá tay nàng lại lên đầu. Rồi lấy tay trái cởi phăng nốt chiếc áo con còn sót trên người. Quá bất ngờ nàng vùng dậy và:
- BỐP...
Mặt đỏ tía tai, trợn tròn mắt nhìn thì nàng nói:
- Em thấy anh thay đổi nhanh quá, anh không còn tôn trọng em nữa.
Vừa dứt câu thì nàng mặc vội áo rồi ra cửa dắt xe đi về. Em thẫn thờ bàng hoàng, một chút sợ sệt. Nhưng nó chả là gì so với sự bất cần của em. Dường như Lan bây giờ không phải là điều bận tâm , trong đầu của em chỉ có sự khao khát trả thù thằng Minh . Vội vàng lao sang xóm với các chiến hữu mới thì không thấy một ai. Cầm điện thoại gọi cho anh Phương thì đã thấy ông nói trước :
- A lô! Nam à thằng Thắng bị chơi rồi.
- Thắng hôm qua nằm cạnh em ạ. Nó bị sao ?
- Đang nằm trên viện lên đi, nhanh lên.
Không chần trừ em lao vội ra bắt xe ôm lên viện. Nhưng vừa đến nơi thì thấy ông nào mặt cũng hầm hầm đi ra :
- Không cần vào nữa về nhà lấy đồ.
Chap 28 : Zồng vs Chiến lùn.
Cũng lúc này lão Thiện tai cầm điện thoại gọi cho ông Kiên phóng:
- Alo, đại ca à, về ngay nhé, có chuyện rồi.
-....
- Thế mấy giờ anh mới về đến nơi,
-....
- Thằng Thắng bị bọn lão Chiến lùn chơi rồi. Anh về nhanh đi....
-......
- Biết rồi khổ quá, bọn em về nhà đây.
Cả bọn phi về xóm, ông Phương thì gầm rú lên như một tên điên. Nghĩ cũng phải ,trong nhóm có lão là người nóng tính nhất hội. Mấy thằng em nhìn thấy anh mình tức điên lên như vậy, cũng nỗi máu vào bếp cầm luôn mấy con phớ và đao giấu ở gậm giường. Nhưng lúc này lão Thiện tai ngăn lại :
- Bây giờ không nên đi, chờ đại ca về đã, bọn mày cứ xồn xồn lên như thế giải quyết được cái gì.
- Thế bây giờ không đi thì lúc nào đi.
- Đại ca bảo chờ ông ý về, hơn nữa bây giờ mới 6h chiều , chúng mày đi như thế sẽ có bọn chíp hôi nó báo, lúc đấy ăn được bọn nó hay lại bị úp sọt.
Nghe lời lão Thiện nói cũng có phần hợp lí, nói gì thì nói lão luôn nổi tiếng khôn ngoan biết đánh biết lùi, có thể nói đó là bộ não của cả nhóm. Tất cả cũng đành hậm hực mà đi vào bên trong chờ giờ phán quyết.
6'30
Em lân la đến chỗ anh Thiện hỏi chuyện :
- Thắng có bị nặng không anh?
- ít nhất khâu cũng phải 30 mũi.
- Vậy cũng không sao, em cũng dính tầm đó.
- Mày biết cái gì, mày chỉ chỉ bị hở ở ngoài, thằng kia nó rạn cả sọ kia kìa.
Nghe xong mấy câu của lão mà em cũng thấy chùn chân, dù máu gì thì máu nhưng nhỡ mình có thế nào thì... thì... cũng rất là khó nói... Thấy lão Phương đi vào bên trong nhà em lại lao vào tiếp cận hóng hớt tiếp:
- Anh lấy cái gì thế.
- Mày lôi cái tấm ván kia ra hộ anh, lấy cái ống tre ở dưới.
- Đây ạ, làm gì thế ạ.
- Tí khác biết.
Nói xong lão cầm con dao chặt cái ông tre làm nhiều khúc, mỗi miếng ngắn tầm 20 phân. Rồi đi ra ngoài phân phát cho cả nhóm. Lão đưa cho em 6 miếng rồi nói:
- Mày suy nghĩ kĩ chưa?
Nghe xong câu này em chợt dạ, bỗng thấy mình có vẻ chẳng còn đường lùi nữa rồi. Hôm qua hùng hùng hổ là thế chả nhẽ bây giờ lại nói không. Một thoáng suy nghĩ tới Mẹ đang ở một nơi xa,nghĩ tới thằng Minh chơi mình một vố đau. Nghĩ tới Lan, giờ này có lẽ Lan cũng đang chuẩn bị viết một bức thư chia tay rồi. Cuộc sống cũng chẳng còn gì nữa, thà một lần ra trận còn hơn cả đời nhục nhã.
- Em nghĩ kĩ rồi, nhưng cái 6 miếng này để làm gì anh.
- Đưa đây tao làm cho.
Nói xong lão ốp mỗi bên tay 3 miếng rồi buộc nó lại bằng một dây cao su dài và nói :
- Không né được thì giơ tay lên đỡ.
- Ok anh. Mà cho em cốc rượu.
- Mày bị não à.
Quay đầu sang hỏi một thằng bên cạnh thì nó nói:
- Ông có không phê rượu thì máu nó cũng nóng, dính một phát chém thì chảy ròng ròng sang năm nó mới đông lại nhé.
Nghe từng câu của bọn họ, em cảm nhận được đây đúng là một bọn chuyên đâm ra chém mướn rồi . Hơi chùn em liền ra bật đầu cho đĩa phim người trong giang hồ vào xem. Được mấy cảnh đánh chém nhau, thấy cũng thích quá , nghĩ bụng chỉ cần không chết là được, cùng lắm là vào tù cũng chẳng sao.
7h'30
Chuông điện thoại Phương cúi reo:
- Thế nào bọn nó đang ở đâu.
- ....
- UH biết rồi chú mày về xóm đi.
Có vẻ đó là một cuộc điện thoại của bọn đàn em "chim mồi" đi xác định mục tiêu. Lúc này ông Thiện cũng tỏ vẻ sốt ruột:
- Thôi đéo chờ nữa, đại ca lại ngủ với con nào rồi, tất cả đứng dậy hết cho tao.
- Ông Kiên đi đâu mà lâu thế nhỉ.
- Thôi, tất vào cầm đồ nhanh lên. Thằng Nam nhắn cho đại ca địa điểm.
+ Vâng, anh ơi thế... nhưng ...nhưng...mà em không có đồ..
- Thằng cu bi vào lấy cho Nam cái tuýt nước.
+ Ơ tuýt nước ạ
- Mở cái bọc cao su ở đầu ra thì biết...
+ Ôi ....
- UHm trường hợp đặc biệt mới tháo miếng cao su đấy ra nhé.
+ Vâng....
Nào lên đường, Nam lên xe cùng anh, thằng Phương lai 2 thằng kia. Bọn còn lại bám sát theo tao. Vừa đi em vừa ngừi mùi hoa sữa trên đường, nó nồng nàn tới mức làm em một thoáng nhớ tới Lan, trong thoáng đó tim em như ghẹt thở. Bỗng chốc cuộc đời chỉ là một phút nông nổi này hay sao. Nghĩ là vậy nhưng nhìn cả bọn thằng nào thằng đấy mặt sôi lên, kể ra nếu ăn được bọn ông Chiến lùn thì việc giải quyết thằng Minh chỉ là chuyện nhỏ. Cả bọn phi đến lên một đỉnh dốc gần một ngôi trường sư phạm.
Vừa thấy một đống thanh niên ngồi lổm nhổm trong một quán trà đá. Cả bọn dựng xe chạy xồng xộc tới. Tim em đập loạn lên và chạy theo sau. Lão Phương người to như hộ pháp, cầm con đao chỉ thằng vào quán:
- Thằng lùn đê tiện , hôm nay bố mày sẽ cho mày chết...
Cũng với phát " súng mồm " đầu tiên của lão Phương, đồng loạt các anh em đằng sau hô theo:
- Lên đê, chém... chém... chết.... hết bọn nó....
Cả bọn lao vào quán nước, gặp thằng thanh niên nào chém thằng đấy. Cả quán này cũng mấy quán bên cạnh bao nhiêu người chạy toán loạn. Lúc này lão Thiện phi lên trước chém toác một phát vào bả vai một thằng. nó ngã xuống mồm kêu :
" Tha cho em anh Thiện tai ơi, không phải em anh ơi "
"... Này thì thiện tai ... thiện tai... này thì tha... "
vừa nói lão chém tiếp một phát vào lưng thằng bé và đá thụi cho mấy phát vào bụng, thằng bé co mình lại chịu đòn.
Phương cúi đang lao lên thì bị Chiến lùn cầm hai chai bia cố thủ. Lão Phương đôi co một lúc rồi dồn hắn vào một gốc cây cổ thụ. PHỰC... một nhát chém vào ngang cánh tay Chiến lùn, vừa giơ đao lên chém tiếp thì có một thằng đàn em của Chiến lao vào đạp Phương ngã xấp mặt.
Cơ hội là đây, thấy đại ca bị ngã, em lao lên cầm tuýt sắt vụt bốp một phát vào bả vai thằng kia, thấy bị đánh bất ngờ nó chạy đến cầm hòn gạch dưới gốc cây định ném lại em, thì BỐP BỐP hai phát liên tiếp, một vào lưng một mang tai, thằng bé choáng váng khua tay rồi chạy ra xa.
Trong lúc đó Chiến lùn đã kịp chạy ra xa và gọi điện thoại. Còn lão Phương cùng đàn em chạy dồn theo mấy thằng ở gần. Thấy mục tiêu chính đã chạy ra xa, còn mấy thằng đệ Chiến lùn đã nằm im tại trận, Thiện tai gọi tất cả tập chung lại và chửi bới về phía Chiến lùn.
- Lùn đê tiên ơi hôm nay mày gọi hết lên đây giải quyết một lần đi nhé.
Từ xa vọng lại.
- Cứ đứng đấy đi mấy thằng ôn con...
Nhìn tổng quát lại, chỉ có bốn thằng bên kia đang nằm gục tại trận. Còn khoảng gần mười đứa đã chạy thoát.
Mấy thằng đang đi lại gần nhau hỏi xem có bị sao không thì từ phía lão Chiến lùn, thấy một bọn đang cầm đá lao gần đến ném.
Trong đầu em nghĩ quả này thôi xong rồi. Ăn một viên gach vào đầu nữa thì cứ phải là lao vào trâu quỳ mà nhặt lá đá ống bơ . Đang định mở mồm bảo các anh ơi té thôi, thì lão Phương hô:
- Xông lênnnnnnnnn......
Mịa đùa chứ vừa chạy dồn mấy thằng, em cảm thấy mệt lắm rồi, chả nhẽ đang lúc nước sôi lửa bỏng lại bảo " anh ơi chiều em chưa ăn cơm, cho em về". Thấy cả bọn xông lên đành phải chạy theo sau, tuy là cuối cùng nhưng mồm em lại hô to nhất :
- Lênnnnnnnnnnnnn.... giết hết bọn nó ........
Rào rào rào rào rào .... một loạt pháo cẩu đá, cũng may em kịp nấp vào gốc cây cùng lão Thiện. Cả bọn lại lao lên dồn,cảnh tượng lúc nãy chả khác gì đế chế, sọc xiên và pháo tầm xa. Một lần nữa em lại chạy sau cùng và hô:
- Giếttttttttt... chém chết mợ điiiii...
Đúng lúc này từ đằng xa có hai chiếc xe máy lao đến vứt một đống đồ xuống đất cho bọn nó cầm. Thì ra lúc nãy lão Chiến lùn cầm điện thoại là để gọi tiếp tế. Thấy bọn nó có thêm mấy thằng, ông Thiện hô :
- Lùi lại đê chạy vào trong sân bóng phục kích.
Vâng lúc nãy em chạy sau cùng, thì dĩ nhiên bây giờ em phải là thằng chạy tiên phong đi nấp rồi. Đang chạy thì hình như có tin nhắn, thôi kệ để sau. Đến gần mép sân bóng thì 5 chiếc xe máy phi đến, tất cả nhìn lên thì hoá ra đó lại đại ca và đồng bọn, vui như Đường Tăng lấy được kinh. Thật sự lúc này mỏi mồm lắm rồi, nhưng phải cố lần nữa để lấy lòng đại ca :
- Đại ca đây rồi lên đeeeeeeeeee anh em ơiiiii.....
Có đại ca có khác cả bọn chẳng phải chờ đến lúc em hô, thì đã xông lên gần tới nơi quân và dân Chiến lùn . Em vẫn chạy theo sau để yểm trợ các đại ca. Nhưng tim đứng sững lại khi thấy một chiếc đèn pha quen thuộc, đó là con xe ps, nhìn kĩ thì người ngồi trên xe không ai khác chính là thằng Minh. Lúc này em không còn một chút nào sợ hãi, Em chạy qua trận chiến của các anh cả, xông đến chỗ thằng Minh, đầu tiên nó ngờ ngờ... sau thì nó ngửi thấy mùi sát khí định quay đầu xe, thì đã quá muộn màng rồi Minh ơi:
- BỐP BỐP ...
Một phát vào đầu xe, một phát vào bả vai, nó ngã xuống đất. Em lao đến chỗ nó, cầm tóc sút liên tiếp vào mặt thằng bé. Thì từ đằng xa lão Chiến lùn thấy đệ cứng đang bị em đánh đập dã man. Lão chạy lại cách khoảng 10 mét.
Thấy mình chuẩn bị đối đầu với kẻ khủng khiếp nhất. Nhớ tới lời anh Thiện dặn trước khi ra trận, em tháo miếng cao su bọc ở đầu chiếc tuýt, đó là một đầu được vót nhọn hoắt, hoá ra đây là thứ vũ khi xét về một mặt nào đó nó còn khủng khiếp hơn dao hay phớ. Thấy không ổn, em liền lao tới chỗ thằng Minh một tay cầm tóc, một tay cầm ngang chiếc tuýt sắt:
- Ông vào đây, nhất thì hôm nay tôi cũng cho thằng đi cùng.
Thấy thằng đệ bị uy hiếp và sợ sệt, máu từ mồm nó chảy ra, lão Chiến thấy chùn chân thì từ đằng sau lưng em ....
- BỐP BỐP ...em ngã vật ra, đồng thời một cánh tay lực lưỡng khoá chặt lấy cổ em lôi sềnh sệch ra đằng sau ....
Chap 29: Vào đồn.
Trong cảnh tượng hỗn loạn đó, người dân ra đứng xem đông như kiến cỏ, những tiếng chửi thế của hai phe cùng những tiếng la hét của người dân khi có một tên nào đó bị chém.
Và em trong lúc đôi co với tên trùm đã không hay biết rằng đằng sau mình xuất hiện một đống công an đến vây bắt. Sau khi bị một ông đánh ngục vào lưng, em cố quay đầu lại và nhận ra đó là một ông công an. Trong một phút xuất thần em liền dành chút năng lượng cuối cùng vào cổ họng hô to ra phía đằng xa báo cho đồng bọn :
- Anh ơi công annnnn …..
Thấy có biến cả bọn cả chạy bán sống bán chết, mỗi đứa một hướng, nháo nhào phi vội lên xe rồi biến mất trong màn đêm . Có tầm năm ông công an chạy đến bắt được ba thằng nữa. Và em là thằng bị bắt đầu tiên, vùng vằng trong tay một lão em hậm hực cố với đạp thằng Minh thêm một phát nữa, thì có một ông công an trẻ chạy tới:
- Thằng Nam à, sao mày ngu thế hả, cơm không ăn muốn ăn c* à, đi về đồn.
Lão đó tên là Bảo, là một người anh họ của em làm công an ở vùng này. Em bị áp giải lên ngồi đằng sau một chiếc xe máy. Vài tên đằng sau cũng dính và đi cùng. Về đến đồn thì em bị nhốt riêng vào một phòng, lúc này chân tay đang run run thì có một ông công an đến đưa cho tờ giấy và cái bút để viết lời khai :
- Tường trình lại vụ việc, khai hết ra, gồm những thằng nào, con nhà ai, ở đâu. Thành khẩn còn tha, không tao cho mày vào trại.
Lên Đầu Trang
Trang 5