Xuống Cuối Trang
- Thầy..thầy đang đùa em hả?_ Tôi lắp bắp nói
- Không ai đem chuyện tình cảm ra để đùa cả, những lời tôi nói là thật lòng, tôi thích em, giống như một người con trai thích một người con gái, em là cô gái đầu tiên cho tôi cái cảm xúc ấy.
- Em...em..._ tôi lúng túng trước sự chân thành của ông thầy, quả thực đến trong mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ chuyện này lại có thể xảy ra.
- Em xin lỗi, em chỉ coi thầy đơn giản như một người thầy mà thôi. Còn về chuyện thích quả thực là em chưa từng nghĩ đến.
- Em thích thằng nhóc đó phải không?_ ông thầy nhìn tôi cười buồn.
- Ơ....em..em...
- Có hay không?
- Em cũng không biết nữa._ tôi xìu mặt nói, quả thật là tôi cũng không biết tình cảm mình dành cho Phong là gì nữa, trong đầu tôi mọi thứ đều mơ hồ, khó đoán.
- Haizzzz, em có biết là trong chuyện tình cảm em ngốc lắm không? Ngốc đến lỗi khiến cho tôi phải khổ sở, và tôi tin thằng nhóc đó cũng phải khổ sở không kém tôi đâu.
- Thầy....đừng tưởng bây giờ em thấy có lỗi mà tha cho thầy đấy, sao lại gọi em là đồ ngốc hả?_ tôi nhăn mặt phùng mồm lên tức giận nói.
Nhưng ông thầy không thèm để ý đến sự giận dỗi của tôi, lấy tay gãi đầu, nhếch môi nở một nụ cười buồn, trong giọng nói lộ rõ sự thất vọng:
- Vậy là tôi thất bại thật rồi.
- Em xin lỗi_ tôi cúi gằm mặt xuống_ Tại sao thầy lại thích em trong khi có biết bao nhiêu cô gái tuyệt vời hơn em sẵn sàng làm mọi thứ vì thầy, thầy có thể chọn người khác tốt hơn mà._ tôi gợi ý
- Không ai trên thế giới này có đủ khả năng để lựa chọn người mình sẽ yêu, và tôi cũng như vậy, tôi thích em đơn giản chỉ vậy thôi, không cần biết em như thế nào hay ra làm sao...nhưng tôi biết từ khi thích em là tôi đã cầm chắc thất bại rồi.
- Vậy tại sao thầy còn nói thích em?
- Vì nếu không nói ra sẽ rất mệt mỏi, cứ giữ mãi trong lòng thực sự rất khó khăn, tôi chỉ muốn nói ra một lần, để được sống thật với tình cảm của mình.
- Sống thật với tình cảm của mình?_ tôi hỏi lại.
- Đúng, nếu em thực lòng thích thằng nhóc đó thì hãy bày tỏ đi, hãy sống thật với tình cảm của mình một lần, kẻo sau này phải hối hận.
- Không phải thầy thích em sao? Vậy mà cứ vun vào cho tình địch là thế nào?_ tôi nhíu mày tỏ vẻ không hiểu
- Ha ha ha_ ông thầy cười khan một tiếng rồi nói tiếp_ Không lẽ cứ phải đèo đẽo theo đuổi, giữ em bên cạnh cho riêng mình mới là thích sao? Tôi thích em nhưng không muốn gò ép em, tôi chỉ muốn em sống thật với tình cảm của mình, muốn được nhìn thấy em hạnh phúc, và tôi biết chỉ có thằng nhóc đó mới có thể đem lại hạnh phúc cho em. Còn tôi dù rất buồn nhưng tôi sẽ không từ bỏ em đâu, tôi sẽ thích em theo cách của mình, lặng lẽ ở bên cạnh em, chúc phúc cho em, hãy nhớ đến tôi bất cứ khi nào em buồn, tôi sẽ là bờ vai cho em dựa.
Tôi đứng đó không thốt lên lời, tôi đã làm quá nhiều người tổn thương, bởi tôi quá hời hợt, quá đa mang trong chuyện tình cảm, tôi sống mà không chú ý đến cảm xúc của người khác, tình cảm của họ đối với tôi thể hiện quá rõ ràng nhưng tôi lại không thèm để ý, không thèm quan tâm, chẳng lẽ lối sống của tôi là sai lầm???
- Thôi muộn rồi, em cũng mau về đi không mẹ mong, tôi đi trước đây, tôi còn có chút việc trong thư viện._ ông thầy khỉ vàng đột ngột lên tiếng vẫy tay chào tôi rồi đút tay vào túi quần quay đầu đi về phía thư viện.
Tôi đứng đó với bao cảm xúc hỗn độn, liệu tôi có thể sống thật với tình cảm của mình không? Tôi có thể nào không nghe lời bố thử một lần yêu và được yêu, tận hưởng cái xúc cảm ngọt ngào của tuổi học trò mộng mơ...
Lời tự bạch của Vân
Hôm đó sau khi rời khỏi bữa tiệc, quá đau khổ, tôi ôm mặt bỏ đi và chui vào một quán bar uống rượu giải sầu, đến khi tôi đã hơi ngà ngà say, thì nghe thấy tiếng đập phá dữ dội trong quán. Tò mò tôi ghé qua xem thì chợt giật mình, người đang nổi điên lên đập phá mọi thứ không ai khác chính là Phong. Cậu ấy đã nốc hết mấy chai rượu mạnh và say lử đử không biết trời trăng gì hết, phải khó khăn lắm tôi mới lôi được cậu ấy ra khỏi quán.
Dù hơi mệt nhưng tôi cảm thấy sung sướng vô cùng vì đây là lần đầu tiên được đứng gần cậu ấy như vậy, đã thế cậu ấy còn gục đầu dựa vào vai tôi nữa chứ. Tôi để cậu ấy đứng dựa vào cột đèn rồi định gọi taxi thì đột nhiên cậu ấy kéo tôi lại, và ôm tôi vào lòng thật chặt như sợ nếu buông tay ra thì tôi sẽ biến mất vậy, cậu ấy gục đầu xuống vai tôi thì thầm:
- Tôi... thích cậu, lâu rồi...
Tôi trợn mắt lên sửng sốt, trái tim đập liên hồi xém thì vọt ra khỏi lồng ngực, Phong đang tỏ tình với tôi ư? Tôi vui đến nỗi không thốt nổi lên lời, có phải tôi đang mơ không? Nhưng tôi chưa kịp tận hưởng cái cảm giác ngọt ngào ấy được bao lâu thì chợt nghe thấy cậu ấy thì thào nói tiếp:
- Cậu đừng đi, đừng ra nước ngoài, tôi xin cậu đừng bỏ tôi ... Nhiên.....
Nh..i..ên ư???? Tôi chết sững, cả người như đông cứng lại, thì ra người cậu ấy thích là con nhỏ đó chứ không phải tôi, tại sao cơ chứ? Nó có gì hơn tôi mà cậu ấy lại thích nó như vậy, tôi cay đắng nghĩ trái tim như quặn thắt lại. Tôi biết Phong từng quen rất nhiều cô gái, nhưng tôi vẫn luôn hi vọng bởi tôi biết cậu ấy chưa bao giờ thực lòng yêu ai cả, đối với cậu ấy bọn họ chỉ là thứ vui chơi qua đường.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy xử xự như vậy chỉ vì một đứa con gái, có lẽ cậu ấy đã thật lòng thích con nhỏ đó rồi, nếu không thì cậu ấy đã chẳng đau khổ như vậy.
Tôi nghĩ mà không biết khuôn mặt Phong đã kề sát mặt mình từ lúc nào, đến khi giật mình nhận ra thì tôi đã bị cuốn vào nụ hôn ngọt ngào của cậu ấy. Dù biết nó không dành cho mình, nhưng tôi không thể nào từ chối bởi nó quá tuyệt vời, trong nụ hôn ngọt ngào ấy có hơi thở của tình yêu chân thành, là thứ tình cảm mà Phong muốn dành cho người cậu ấy thích.
Không biết từ lúc nào, nước mắt đã mặn đắng bờ môi tôi, sau khi nhận được nụ hôn ngọt ngào đó của Phong tôi đã nhận ra mình không còn cơ hội nữa, tôi sẽ chẳng thể nào chen chân vào trái tim cậu ấy được, vì ở đó đã hiện diện một người khác.
Tôi nuốt nước mắt đưa Phong vào trong xe, để cậu ấy gục đầu vào vai mình. Một lần thôi hãy để tôi được làm chủ nhân của nụ hôn đó. Một lần thôi hãy cho tôi được ngắm khuôn mặt thanh tú này, tận hưởng cảm giác được ngồi gần cậu ấy, vuốt mái tóc nâu mềm mại cái việc mà tôi đã mong muốn được làm từ lâu lắm rồi ....
...... Tôi quen Phong trong một lần theo bố đến chơi nhà một đối tác. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt tôi đã hoàn toàn choáng ngợp trước vẻ ngoài siêu đẹp trai của cậu ấy, từ khuôn mặt hoàn mĩ đẹp như tạc cho đến dáng người cao thanh tú và mái tóc màu nâu hạt dẻ đẹp mê hồn tất cả đều khiến tôi bị cuốn hút hoàn toàn.
Suốt cả buổi hôm đó tôi không thể nào rời mắt khỏi cậu ấy, nhưng trái ngược lại với tôi, cậu ấy không thèm liếc nhìn tôi lấy nửa con mắt, chỉ cúi đầu chào bố tôi rồi bình thản ngồi xuống, cả người toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo, đó là lần đầu tiên trong đời, trái tim tôi biết loạn nhịp.
Những ngày sau đó tôi thường lấy cớ để đến nhà cậu ấy chơi, nhưng không một lần nào cậu ấy ra tiếp tôi, toàn là tôi chủ động đi tìm và gợi chuyện với cậu ấy, nhưng đáp lại tôi là một thái độ lạnh lùng dửng dưng đến chết nửa linh hồn.
Và rồi một lần tôi đã tình cờ nhìn thấy cậu ấy chơi đàn một mình ở trên tầng thượng, sự lạnh lùng cô độc bao quanh con người cậu ấy, tôi nhìn thấy tôi tò mò và tôi tìm hiểu, hóa ra cậu ấy đã mang trong mình một vết thương lòng ngay từ khi còn nhỏ. Tôi biết và tôi càng thích cậu ấy hơn.
Cậu ấy lạnh lùng như vậy, cao ngạo như vậy cũng chỉ vì muốn che đi vết thương về người mẹ nhẫn tâm của mình. Cảm giác bị người mình yêu quý bỏ đi chắc chắn là rất đau khổ, vậy mà tại sao cậu ấy vẫn thích con nhỏ đó cho dù biết rồi sẽ có lúc nó bỏ cậu ấy mà đi??
Đang suy nghĩ mông lung bỗng tôi giật mình khi thấy cảm giác âm ấm ở bên vai, trên khóe mi của Phong một dòng nước mắt chảy dài, tôi nghe trong hơi thở của cậu ấy có tiếng thì thầm:
- Mẹ ơi... Nhiên... đừng đi
------------------------
Ngày hôm sau tôi đi học trong một tâm trạng buồn bã vì vừa thất tình, không khí trong trường có vẻ lạ, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kì cục....
Trên bảng tin của trường thật không tin nổi, chính là hình ảnh thắm thiết của tôi và Phong, có vẻ như việc hôm qua đã lọt vào mắt của một đứa tọc mạch nào đó, tôi nhìn thấy hình ảnh của chính mình mà cảm thấy vừa vui vừa buồn.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều sau đó, lúc đầu tôi định sẽ làm thinh trước chuyện này, nhưng hình ảnh đau khổ của Phong đêm qua đã khiến tôi không thể làm ngơ, và quyết định nói cho con nhỏ đó biết.
Tôi không biết mình làm như vậy là đúng hay sai nhưng tôi muốn được một lần thử làm người tốt, hơn nữa tôi muốn tìm đến cảm giác thanh thản sau những việc sai trái mình đã làm và đặc biệt là tôi muốn nhìn thấy nụ cười của Phong, cậu ấy thật sự rất đáng thương, cứ coi như tôi tích nhân tích đức cho con cháu đời sau vậy.
Tôi cũng chỉ làm đến thế thôi, còn việc sau đó để cho họ tự quyết định, nhưng nếu con nhỏ đó mà không biết trân trọng Phong thì chắc chắn tôi sẽ cướp cậu ấy, đến lúc đó sẽ có một Thảo Vân trong vai nhân vật phản diện đấy.
Tôi nghĩ mà không biết nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt mình, những giọt nước mắt thanh thản.
Những ngày sau đó Phong dường như biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của tôi, không điện thoại, không nhắn tin, không đến làm phiền hay xuất hiện bất thình lình nữa.
Đáng lí ra tôi phải cảm thấy vui mừng mới đúng, bởi tôi đã mong đợi ngày này lâu lắm rồi, cái ngày mà tôi thoát khỏi hắn kẻ luôn khiến tôi gặp xui xẻo. Nhưng trái lại, tôi lại cảm thấy trống vắng vô cùng, tối nào cũng thẫn thờ ngồi chờ điện thoại reo, mong muốn được một lần nhìn thấy dòng tin nhắn <chết chưa đây?> của hắn mà trước đây tôi cho là cục cằn thô lỗ và sặc mùi sát khí, nhưng từ ngày này qua ngày khác con dế vẫn chìm trong im lặng.
Có lúc tưởng như không chịu được nữa, tôi muốn chạy bổ xuống lớp A7 tìm hắn, nhưng tôi lại sợ, sợ hắn sẽ nói không quen tôi, sợ hắn sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, vô cảm. Bởi hơn ai hết tôi biết mình đã vừa làm tổn thương hắn. Nhưng có một điều quan trọng đã ngăn tôi đến với hắn là vì tôi mãi mãi không thể trái lời bố, ông là người đã cho tôi tất cả, tôi đã nợ ông quá nhiều ...
Hôm nay đã là ngày thứ 7 tính từ khi hắn biến mất, vậy là đã tròn một tuần, tâm trạng rối bời khiến tôi không còn hứng để học cứ ngồi đó thẫn thờ, suy nghĩ mông lung.
- Này Nhiên.... Nhiên mày làm sao thế._ Tiếng con Trang ở bên cạnh phát lên lanh lảnh như cái loa khiến tôi giật mình quay trở lại với mặt đất chơm chớp mắt nhìn nó cau mày hỏi:
- Có chuyện gì mà réo tao như chim cu thế?
- Dám so sánh tao với con chim xấu xí ấy hả?_ con Trang phùng mồm lên tức giận rồi chỉ xuống nền nhà cau có nói_ nhìn đi mày làm gì mà đổ hết ngòi chì đi thế?
Nghe vậy tôi vội tá hỏa nhìn xuống nền nhà, nơi những ngòi bút chì kim đang nằm chỏng chơ gãy tứ tung, lạy chúa, không biết tôi lơ ngơ thế nào lại đi dốc ngược lọ ngòi chì xuống mới chết chứ, huhu tôi vội vàng ngồi thụp xuống nhặt những ngòi chì kim bị gãy lên mếu máo:
- Huhuhu 3.000 đồng của tao, tiếc đứt ruột......
- Haizz, tại mày thôi, trách ai. Mà sao dạo này tao thấy mày cứ như người trên mây í, nhiều lúc chỉ muốn đấm cho một phát._ nó nhìn tôi thở dài, lắc đầu.
- Mày cứ thử đấm xem, tao cho xơi búa, gẫy luôn cái hàm rồi đi qua Mĩ trồng răng một thể._ tôi dơ nắm đấm lên dọa.
- Hê hê làm gì mà kinh thế._ nó nhìn tôi cười hề hề.
Tôi chép miệng thu nắm đấm lại, ngó quanh quất lớp, lạ nhỉ sao hôm nay ai trông cũng buồn thỉu buồn thiu thế, tôi lắc đầu khó hiểu vội quay sang con Trang thắc mắc:
- Sao hôm nay lớp mình cứ như là đưa đám thế, trông mặt đứa nào cũng ỉu xìu như bánh đa nhúng nước ấy.
- Trời ơi, đã có ai nói mày vô tâm đến độ vô duyên không hả Nhiên? _ Con Trang nhìn tôi than thở.
- Ơ hay, không dưng mày lại mắng tao là sao?
- Mày không biết à? Hôm nay sẽ kết thúc đợt thực tập của thầy Thiên đấy. Tiết năm sẽ là tiết dạy cuối cùng của thầy ấy, choài ơi vậy là từ giờ hết được ngắm nghía cái khuôn mặt đẹp trai lãng tử, hết được nghe cái giọng trầm ấm dịu dàng ấy rồi, mày nói xem như thế thì sao không buồn cho được._ con Trang khịt mũi nói, mặt buồn như con cá chuồn.
Nghe nhắc đến thầy Thiên, trái tim tôi khẽ nhói đau, sự hờ hững vô tâm của tôi đã làm một ai đó phải đau lòng, mới đó mà đã một tháng rồi, thời gian sao trôi qua nhanh vậy nhỉ.
Mọi chuyện tưởng như mới xảy ra ngày hôm qua thôi, khi mà tôi vừa đâm sầm phải ông thầy trong lúc chạy vội vào lớp. Lúc ấy tôi đã từng mong cho một tháng này qua đi nhanh chóng thế mà giờ khi thời gian đã hết lại cảm thấy tiếc nuối. Có lẽ tôi đã rút ra được một bài học đó là khi những gì khi đã vụt mất ta mới cảm thấy tiếc, hãy trân trọng những thứ mà ta đang có. Tôi nghĩ và mỉm cười nhìn Trang hồ hởi nói:
- Tiết học cuối của thầy Thiên, tao sẽ không ngủ nữa, sẽ chăm chú nghe giảng và phát biểu nhiệt tình.
Con Trang nghe thấy thế thì trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên:
- Tao có nghe nhầm không đây, mày có phải là con Nhiên bạn tao không đấy? Chẳng phải mày vẫn luôn khắc khẩu với thầy Thiên à?
- Trước khác giờ khác._ tôi nói rồi mỉm cười, để mặc cho con Trang nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt không thể tin nổi.
- À... mà dạo này mày có gặp Phong không?_ Trang đột nhiên lên tiếng hỏi.
Nghe nhắc đến Phong, tim tôi bỗng thót lên, cả người như bị chấn động mạnh, tôi hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh, bình thản nói với nó:
- Tao có quen thân với hắn đâu mà gặp mới gỡ, sao tự dưng mày lại hỏi thế?
- Ờ...... tao chỉ hỏi thế thôi, nghe bọn A7 bảo cậu ấy đã không đi học một tuần nay rồi.
Không đi học ư? Thông tin của cái Trang khiến tôi giật mình đánh rơi cả hộp ngòi chì xuống đất.
- Mày làm sao thế?_ nó nhìn tôi bằng đôi mắt lo lắng xen lẫn ngờ vực.
- Hơ hơ, không sao, không sao, tao hơi bị choáng một chút, chắc tại tối qua học khuya quá._ tôi nói lấp liếm rồi cười như một con ngỗ tàu, nhưng cái Trang vẫn không thôi hướng ánh mắt ngờ vực về phía tôi, nó nhíu mày dò hỏi:
- Dạo này mày lạ lắm nghe Nhiên, có chuyện gì xảy ra rồi phải không? Nói tao nghe coi.
Sự quan tâm chân thành của cái Trang khiến tôi mềm lòng suýt nữa thì giãi bày hết mọi chuyện cho nó nghe. Trang là như vậy, tưng tửng thế thôi, chứ nó là người hiểu tôi nhất.
Nhưng hiện tại tôi vẫn chưa muốn nói cho nó biết bởi tôi vẫn còn mông lung lắm mọi thứ cứ rối bời cả lên. Đến tình cảm của mình tôi còn không xác định được nữa là. Tôi nghĩ rồi cười cười vỗ vai nó trêu:
- Thôi đi mày, tao thì có chuyện gì được cơ chứ, chỉ lo hão. Mà mày bớt quan tâm tao đi, kẻo người ta lại nghi ngờ mày là dân đồng tính, lúc ấy tao lại bị vạ lây thì khổ.
Tôi nói xong thì cười ha hả rồi bước ra khỏi lớp nói kèm theo một cái hôn gió với Trang:
- Thôi, tao đi ra ngoài uống nước đây, hẹn gặp lại em yêu.
- Yêu cái đầu mày, xéo đi, tao thà đồng tính với con chó ở nhà còn hơn.
Nghe tiếng nó lanh lảnh mắng với theo mà tôi bật cười, haizz phải mau mau lấy lại tinh thần thôi.....
Sau khi nạp năng lượng bằng một cốc nước, tôi thong thả bước vào lớp, đưa tay lên xem đồng hồ. Ui cha chỉ còn hai phút nữa là vào lớp rùi. Tôi nhanh chân định chạy vào lớp thì chợt giật mình bởi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi dừng lại, móc con dế yêu ra, ai lại gọi vào giờ này nhỉ? Tôi mở máy ra xem, số lạ hoắc. Mặc dù vậy tôi vẫn đưa máy lên tai nghe, dè dặt nói:
- A lô, ai đấy ạ?
Sau một hồi im lặng ở bên kia có tiếng một thằng con trai vang lên, giọng nói của hắn nghe rất quen:
- Cô là Nhiên đúng không?
- Phải, nhưng anh là ai?_ tôi hỏi lại
- Tôi là Dương, Phan Mạnh Dương chắc cô vẫn còn nhớ tôi chứ nhỉ?
- Dương ???........... Á _ tôi kêu lên sợ hãi, chết rồi nếu hắn đúng là Phan Mạnh Dương thì chắc chắn hắn định gọi điện để khủng bố tôi đây, quá sợ hãi tôi định tắt máy cái rụp thì nghe thấy tiếng nói vội vã ở đầu dây kia vang lên:
- Khoan đã, đừng tắt máy vội, tôi không làm gì cô đâu, chỉ là Phong...
Nghe thấy tên Phong tôi bèn dừng ngay động tác, cắn môi đưa máy lên sát tai ngờ vực hỏi lại:
- Phong làm sao?
- Hừ..... tôi cũng không muốn nói đâu nhưng tình hình nguy cấp lắm rồi, Phong nó..._ Dương ngập ngừng nói.
Tôi bàng hoàng suýt đánh rơi cái điện thoại, không kịp suy nghĩ gì cả, mặc kệ đã sắp vào lớp tôi lao ra khỏi trường gọi taxi đi đến nhà Phong.
Khuôn mặt tôi tái nhợt đi vì lo lắng, trong lòng không ngừng cầu nguyện... huhuhu cái tên ngốc này, đừng có làm sao đấy nếu cậu mà bị làm sao thì cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho cậu, không thèm nhớ, không thèm nhìn mặt cậu nữa. Chúa ơi làm ơn hãy nghe lời thỉnh cầu của con, làm ơn đi con xin người...
Ngồi trên taxi mà lòng tôi rối bời, nhớ lại cuộc nói chuyện qua điện thoại vừa nãy với Dương:
" - Hiện tại tình hình đang nguy cấp lắm rồi, Phong đang trong tình trạng nguy hiểm
- Cái gì? Cậu ta bị làm sao? Cậu mau nói cho tôi biết đi, nhanh lên
- Không biết đã xảy ra chuyện gì mà hôm qua nó đi uống rượu ở quán bar rồi say rượu đánh nhau với bọn du côn ở băng đảng khác, bị bọn chó ấy đánh lén dùng dao đâm cho một nhát.....
- Cái gì??? Vậy bây h cậu ta sao rồi, đã ngủm củ đèo chưa? _ tôi sốt sắng hỏi lại.
- Hiện nó bị thương khá nặng và mất máu rất nhiều, đang hôn mê bất tỉnh.
- Thế cậu đã đưa cậu ta đến bệnh viện chưa?
- Tôi đã định đưa nó đi bệnh viện, nhưng nó nhất quyết không chịu cứ nằm lì ở nhà, trong cơn mê sảng nó cứ liên tục gọi tên cô, tôi không biết nên làm gì đành gọi cô đến, bây h chỉ có cô mới giúp được nó thôi .
- Được rồi, tôi đến ngay đây .............."
Chiếc xe taxi dừng lại trước ngôi biệt thự của nhà Phong, tôi trả tiền rồi vội vã mở của chạy xuống bấm chuông cửa, một người quản gia già bước ra lễ phép hỏi tôi:
- Thưa cô, cô cần tìm ai ạ?
- Dạ, cho cháu gặp Phong, cháu là bạn của cậu ấy. Phong hiện đang ở đâu ạ?
- Thiếu gia đang nghỉ trên phòng, để tôi đưa cô lên_ Người quản gia già nói rồi dẫn tôi vào nhà, tôi thật sự choáng ngợp trước sự giàu có của ngôi nhà này, mọi thứ được bày biện ở đây toàn là đồ đẹp và đắt tiền, nhưng căn nhà này lại đem đến cho tôi một cảm giác trống vắng và hiu quạnh.
Nhưng thôi bây giờ không phải là lúc ngắm nghía căn nhà, trước tiên phải xem xét tình hình của chủ nó đã. Ông quản gia dẫn tôi lên lầu rồi chỉ vào căn phòng có cánh cửa gỗ màu đen cúi đầu nói:
- Đây là phòng thiếu gia, cô cứ tự nhiên, tôi xin phép được đi trước.
Nói rồi ông quản gia quay quả bước đi, còn lại một mình tôi cố gắng kiềm chế mọi cảm xúc, lấy tay chặn lồng ngực đang đập liên hồi, run run giơ tay lên kéo cánh cửa gỗ màu đen ra và bước vào phòng.
Khi vừa bước vào phòng, Tôi gần như chết sững lại, vội đưa tay lên bịt chặt lấy miệng, Phong đang nằm im lìm trên giường, cả người không nhúc nhích, khuôn mặt đẹp trai thanh tú của hắn trông xanh xao nhạt nhợt đến đau lòng, đang ngồi túc trực ngay bên cạnh hắn là Dương, thấy tôi bước vào cậu ta chỉ khẽ ngước khuôn mặt buồn bã lên, lắc đầu thở dài thểu não nói:
- Nó cứ hôn mê như vậy từ hôm qua đến giờ, tình trạng này cứ kéo dài tôi e.... là sẽ không ổn.
Trái tim tôi như bị ai cào xé, những cơn nấc nghẹn lại trong cổ họng, nước mắt cứ lã chã tuôn rơi, cuối cùng không kiềm chế được bản thân, tôi lao đến bên giường Phong, lắc người hắn như điên gào lên đau khổ:
- Tên ngốc này huhu.. cậu có dậy mau không, nếu cậu không dậy tôi sẽ cho bom phá nhà cậu đấy, dậy mau lên..huhu tôi xin cậu đứng dậy đi mà, mở mắt ra nhìn tôi đi,.... Cậu có biết cậu nhẫn tâm thế nào không? Suốt một tuần qua cậu không thèm nhắn tin, không thèm gọi điện cũng không đến gặp tôi, huhu cậu có biết tôi nhớ cậu thế nào không hả? Đồ ngốc kia.... Sao cậu lại khiến tôi phải bận tâm nhiều như thế hả ? hức hức.... Cậu khiến tôi thích cậu xong rồi biến thành như thế này đây à? Cậu muốn tôi ân hận suốt đời phải không? Cậu là tên xấu xa, tệ bạc nhất mà tôi từng biết,...... huhuhu
Tôi cứ lắc vai hắn và khóc ròng như thế, những giọt nước mắt tuôn xối xả, tại sao ông trời lại bày trò trớ trêu như vậy, tại sao bây h tôi mới nhận ra rằng mình đã thích Phong như thế nào, tôi phải làm sao đây, chẳng lẽ đây là sự trừng phạt dành cho tôi?
Mặc kệ lời năn nỉ ỉ ôi của tôi, Phong vẫn nằm im lìm, khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt không hề động đậy đến một cái mi mắt, tôi tuyệt vọng ngồi xụp xuống ôm mặt nức nở, ở bên cạnh nhìn thấy cảnh đó, Dương chỉ khẽ lắc đầu nhẹ nhàng nói:
- Tôi ra ngoài một chút, cô ở đây với nó nhớ.
Nói xong cậu ta đút tay vào bọc quần, đẩy cửa bước ra ngoài, còn lại mình tôi và Phong ở trong phòng, tôi đau khổ áp bàn tay của hắn vào má mình thì thầm:
- Tỉnh lại đi, tôi xin cậu đấy......
Một lúc lâu sau vì quá kiệt sức sau trận gào cộng khóc của mình, tôi gục xuống bên giường Phong ngủ ngon lành, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi.....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi cựa mình thức dậy, điều đầu tiên tôi biết là mình đang nằm trên một chiếc giường vô cùng êm ái, thoang thoảng trong gió một mùi hương rất quen thuộc, tôi khẽ mở mắt , đưa tay gãi gãi cái đầu.....
- Ngủ ngon chứ?_ một giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Ừm, ngon lắm... _ tôi chem chép miệng, thỏa mãn đáp lại, đột nhiên nhận ra điều kì lạ ở đây, ngay lập tức, tôi mở to mắt ra nhìn....
- Á..._ tôi hét lên rồi bật dậy như cái lò xo, đầu đập vào thành giường, đau ứa nước mắt .
Đập vào mắt tôi là khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Phong, hắn đang nằm ngay bên cạnh tôi, một tay hắn chống lấy mặt nhìn tôi chăm chú, đôi mắt ánh lên sự thích thú, tôi mếu máo xoa xoa lấy cục u trên đầu lắp bắp hỏi:
- Sa..o cậu lại ở đây?
- Sao tôi lại không được ở đây?_ hắn ranh mãnh hỏi lại.
Chẳng lẽ, tôi đã chết theo hắn và đây là thiên đường, tôi bàng hoàng nghĩ, mặt nghệt ra như cá chết trôi rồi lập cập nói:
- Đây là thiên đàng à? Tôi chết rồi ư?_ rồi tôi ôm mặt kêu lên thống thiết_ huhuhu tôi chưa muốn chết đâu, tại sao tôi lại phải chết theo cậu, đồ PX, đồ sao chổi tôi còn biết bao nhiêu việc chưa làm, bao nhiêu món ngon chưa thưởng thức, huhuhu bố ơi, mẹ ơi, cứu con...
- Này, cậu bị ấm đầu đấy à? Chết mới chóc cái gì, đây là phòng tôi chứ thiên đàng nào mà thiên đàng_ Phong nhíu mày nhìn tôi cau có nói.
Nghe thế tôi nín khóc ngay lập tức, chơm chớp mắt hỏi hắn bằng giọng hồ nghi:
- Thế nghĩa là cậu vẫn chưa chết à?
- Hừ... tôi biết là cậu ghét tôi những cũng có cần phải rủa tôi chết không?
- Thế không phải cậu bị thương nặng đang hôn mê bất tỉnh à?_ tôi nhíu mày hỏi lại.
- Bậy, hôm qua đúng là tôi có dầm mưa bị cảm, nhưng cũng chưa đến nỗi bị thương nặng và hôn mê bất tỉnh đâu_ hắn nhăn nhó nói.
Tôi thì cứ ngớ ra, chẳng hiểu gì cả, rồi vẫn cảm thấy hơi nghi ngờ, tôi vung tay lật tung cái chăn lên, ngó khắp người hắn, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy có sự xuất hiện của một vết thương nào cả, Phong thấy tôi như vậy thì ngó chăm chăm nhíu mày dò hỏi:
- Này, cậu bị làm sao thế?
- Tôi hỏi lại cậu có phải hôm qua, cậu đi uống rượu bị người ta đâm lén không?
Hắn ngớ ra trước câu hỏi của tôi, rồi bật cười ha hả:
- Hahaha, rõ vớ vẩn, thằng nào mà đâm lén được tôi thì đã trở thành đại võ sư của thế giới rồi_ hắn tự mãn nói.
Nhưng tôi không thèm để ý đến những lời của hắn, lửa giận trong người đang bốc lên ngùn ngụt, tôi ghì chặt cái chăn, gằn giọng hét lên:
- PHAN_ MẠNH_ DƯƠNG...
Tôi vừa dứt lời thì tên Dương đã xuất hiện ngay ở cửa ra vào, hắn đứng dựa lưng vào thành cửa, khoanh tay trước ngực, nhếch mép "ngây thơ" hỏi:
- Ủa, có việc gì mà réo tên tôi to thế? Ô Phong, mày đã dậy rồi à? Vừa đúng lúc nhỉ? kha kha.
Không hẹn mà gặp tôi và Phong cùng quay ra nhìn hắn, ngay lúc này đây tôi chỉ muốn nắm lấy cái tóc hắn úp xuống bồn cầu cho bõ tức, tôi nghiến răng trèo trẹo nhìn hắn bằng con mắt nảy lửa, vớ lấy cái gối, đáp cật lực về phía hắn hét lên:
- Đồ không có tim, sao cậu dám lừa tôi hả?
Nhưng cái gối của tôi chẳng xi nhê gì đối với Dương, hắn nhanh nhẹn cúi xuống rồi giơ tay bắt lấy cái gối cười hề hề:
- Ấy ấy đừng giận, giận lên mặt nổi mụn đấy.
Phong ở bên cạnh nhíu mày tỏ vẻ không hiểu rồi liếc ánh mắt nghi hoặc về phía Dương, hỏi:
- Mày đang làm cái trò gì thế? Sao cậu ta lại ở đây?_ hắn nói rồi chỉ sang tôi sau đó nhăn trán đưa tay lên quệt mũi ngờ vực nói_ mà tao ngủ bao lâu rồi? Có phải hôm qua mày đã bỏ gì vào cốc nước của tao không?
- Haha, không hổ danh là bạn tao, thông minh lắm, tao có cho cái gì đâu, chỉ là chút thuốc ngủ thôi mà_ Dương thản nhiên nói rồi cười hỉ hả.
- Mày dám hạ độc thủ tao ?_ Phong trừng mắt quát.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite wapgamejava.wap.sh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
wapgamejava.wap.sh - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
- Ê ê, lại nổi giận nữa rồi, tao cho mày xem cái này đảm bảo mày hết giận luôn_ Dương nói rồi cười gian manh, đút tay vào túi quần móc ra một cái điện thoại và ném cho Phong.
Phong giơ tay chụp lấy cái máy nhíu mày hỏi:
- Cái gì đây?
- Thì mày cứ mở ra xem đi_ Dương giục
Tôi hết nhìn hai bọn họ lại nhìn cái máy trên tay Phong mà lơ ngơ chẳng hiểu gì cả. Còn Phong hắn chỉ khẽ liếc Dương một cái rồi bật cái máy lên:
< Rẹt...Rẹt...Rẹt....Tên ngốc này huhu.. cậu có dậy mau không, nếu cậu không dậy tôi sẽ cho bom phá nhà cậu đấy, dậy mau lên..huhu tôi xin cậu đứng dậy đi mà, mở mắt ra nhìn tôi đi,.... Cậu có biết cậu nhẫn tâm thế nào không? Suốt một tuần qua cậu không thèm nhắn tin, không thèm gọi điện cũng không đến gặp tôi, huhu cậu có biết tôi nhớ cậu thế nào không hả? Đồ ngốc kia.... Sao cậu lại khiến tôi phải bận tâm nhiều như thế hả ? hức hức.... Cậu khiến tôi thích cậu xong rồi biến thành như thế này đây à? Cậu muốn tôi ân hận suốt đời phải không? Cậu là tên xấu xa, tệ bạc nhất mà tôi từng biết,...... huhuhu.........Rẹt... Rẹt....>
Đoạn ghi âm vừa phát lên xong, một không khí âm u bao trùm lên cả căn phòng, tôi và Phong cùng chết sững lại, còn Dương thì khẽ nhìn hai đứa tôi khịt khịt mũi, cố gắng không phá lên cười đằng hắng giọng nói:
- Ừm, e hèm.... Tôi còn có việc đi trước đây.
Nói xong hắn vội vã quay đầu bỏ đi, để lại hai con người còn đang trong tình trang chết lâm sàn ở trong phòng. Ngay lúc này đây tôi chỉ muốn chết quách đi cho xong chuyện.
Chúa ơi, xin hãy nói đây chỉ là một cơn ác mộng thôi, xin người...
Tình trạng im lặng cứ kéo dài suốt mấy phút, tôi có cảm giác như mình đang ngồi trên đống lửa vậy, cả khuôn mặt đỏ lên rần rần.
Suốt 17 năm sống trên đời, từng gặp nhiều chuyện xấu hổ, nhưng chưa lần nào tôi lại xấu hổ như lần này, chỉ muốn chết quách đi cho xong chuyện, thật sự là không ra thể thống gì cả.
Ai đời Tôn Nữ Hà Nhiên tôi lại đi khóc lóc rên rỉ, nói nhớ hắn, thích hắn mới chết chứ, mà chung qui lại cũng chỉ tại cái tay Dương cờ hó kia dám cả gan gài bẫy tôi. Hừ hừ, thù này ta quyết sẽ trả cho bằng được.
Đúng vào lúc tôi đang phân vân không biết có nên đứng dậy chạy một mạch đi không thì tên Phong ở bên cạnh khẽ đằng hắng giọng nói:
- Ư..hừm... thì ra tôi không biết là "người ta" lại thích tôi đến thế cơ đấy
Hắn cố tình nhấn mạnh chứ "người ta" khiến tôi tức đến trào cả máu, đúng là cái đồ bất lịch sự, đáng lí ra hắn phải lặng im mà cho qua chứ, tôi cố nén giận quay ra nhìn hắn cười giả lả nói:
- haha...cậu tin làm gì mấy lời trong cái máy ghi âm này, chỉ là tôi buột miệng nói bừa thôi mà.
- Vậy sao?_ hắn nhếch mép cười đôi mắt màu cà phê nhìn xoáy vào tôi, khiến tôi bối rối vội tránh ánh mắt của hắn quay mặt sang hướng khác. Hắn nhìn biểu hiện trên gương mặt tôi cười cười nói:
- Những lời nói này mùi mẫn quá, lại có cả tiếng khóc nữa, chắc là không phải buột miệng đâu nhỉ? Làm sao đây, hình như tôi có nghe thấy cậu bảo rất nhớ tôi thì phải, còn gì nữa nhỉ? à đúng rồi cậu còn nói thích tôi nữa chứ, phải không?
Hắn nói rồi nhếch mép cười ranh mãnh, khuôn mặt hắn áp sát mặt tôi, từng hơi thở ấm nóng của hắn phả vào cổ tôi, bực mình, tôi lấy tay đẩy mạnh hắn ra đứng phắt dậy gắt lên:
- Tôi đã nói là chỉ buột miệng thôi mà, lằng nhằng quá, nếu cậu không sao rồi thì tôi về đây, tôi còn phải đi học nữa chứ, tôi mà bị phạt là cậu cứ liệu hồn.
Tôi nói rồi vội vàng bỏ đi, nhưng chưa đi được mấy bước, thì tôi đã bị Phong giật tay kéo lại, mất đà, tôi chới với rồi ngã cái uỳnh xuống giường.
Thật may là nơi tôi ngã xuống là cái giường chứ nếu không bây giờ tôi đã phải vào viện khoa chấn thương sọ não rồi. Tôi bực mình khẽ lừ mắt sang Phong rồi lồm cồm bò dậy, nhưng hắn đã nhanh tay giữ lấy hai bàn tay của tôi khiến tôi không dậy nổi, khuôn mặt thanh tú, đẹp như tạc của hắn đối diện mặt tôi, rất gần.
Trong phút chốc trái tim tôi khẽ thót lên, nhưng ngay lập tức tôi lấy lại bình tĩnh, trừng mắt nhìn hắn, gằn giọng quát:
- Có mau buông ra không hả, tôi gọi cảnh sát bắt cậu bây giờ.
- Im đi, bây giờ tôi là người quyết định, sao hả? cậu có chống cự cũng vô ích_ hắn ranh mãnh nói.
Tôi nuốt nước bọt, nghiến răng cố nén giận rồi mỉm cười nhìn hắn chăm chú, bắt gặp cái nhìn của tôi, Phong khẽ nở một nụ cười đẹp mê hồn tự kiêu nói:
- Sao nhìn tôi chăm chú vậy? Có phải được ngắm gần như thế nên mê mẩn vẻ đẹp trai của tôi rồi phải không?
- Ừm... sao lâu nay tôi lại không thấy nhỉ?_ tôi cố nín cười khẽ nhíu mày nói.
- Thấy cái gì?
- Trên mũi cậu có một cái mụn đầu đanh to đùng Phong ạ_ tôi nói rồi nhìn hắn cười khoái chí.
- Cậu......._ hắn nhìn tôi tức tối, rồi ngay lập tức lấy lại vẻ lạnh lùng (giả tạo) thường ngày phán một câu chết nửa linh hồn_ Dám cười nữa là tôi kiss cậu đấy.
- Cậu dám......._ tôi kinh hoàng kêu lên.
- Chẳng có việc gì mà tôi không dám cả_ hắn nói rồi áp sát khuôn mặt tôi, hoảng quá tôi nhắm tịt mắt lại, ai chứ tên Phong côn đồ này thì dám lắm, chúa ơi quả này thì tôi chết chắc, nhưng thật may mắn là ông trời vẫn còn thương tôi, đúng vào cái giây phút ấy thì con dế yêu ở túi áo tôi khẽ rung lên, tôi như người chết đuối vớ được cái phao vội kêu lên:
- Tôi có điện thoại....
Tôi nói rồi nhanh chóng ngồi dậy móc điện thoại trong túi ra, không kịp nhìn xem là ai đã đưa lên tai nghe:
- Alo, ai đấy ạ?
- SAO GIỜ NÀY MÀ MÀY CÒN CHƯA ĐẾN LỚP HẢ??? _ giọng nói mang tầm cỡ quốc tế của cái Trang vang lên ở đầu máy bên kia khiến tôi rùng cả mình, nếu có đội quân chuyên dùng giọng nói để giết người thì Trang chắc chắn sẽ được bầu làm đội trưởng.
- Tao có chút việc bận.
- Mày có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Cái đứa nào còn bảo sẽ chăm chú học tiết cuối cùng của thầy Thiên hả? Thế mà giờ là lúc nào rồi mà mày vẫn chưa chịu vác xác đến_ Trang gay gắt.
- Á......_ tôi kêu lên, rồi vội đưa tay lên xem đồng hồ, trời ơi, tiết học đã sắp kết thúc rồi ư? Tôi cuống quít kêu lên:
- Sao mày không gọi điện nhắc tao? Làm sao bây h, tao đến không kịp mất.
- Đừng đổ tội cho tao, tao gọi cho mày bao nhiêu lần mà mày có chịu bắt máy đâu.
Thôi chết rồi, trong lúc đến chỗ Phong tôi đã để máy ở chế độ rung, lúc nãy lại ngủ quên nên không để ý, tôi nhăn nhó nói bằng giọng hối lỗi:
- Xin lỗi, tao để máy ở chế độ rung nên không biết.
- Hừ... thôi nhanh lên, kẻo không được gặp thầy...._ nó nói rồi tắt máy cái rụp. Tôi cũng cuống quít cất cái máy điện thoại đi rồi nhanh chân đứng dậy bỏ đi. Thấy lạ Phong bèn giữ tôi lại ngước mắt lên dò hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Tôi nóng nảy gỡ tay hắn ra rồi trả lời qua quýt:
- Xin lỗi, tôi sẽ nói sau, giờ tôi đang vội lắm.
Nói xong tôi chạy vội ra khỏi phòng của Phong, xuống nhà và bắt taxi đến trường, trong lòng nóng như lửa đốt. Những tưởng có thể được học nốt tiết cuối của thầy Thiên, được một lần trở thành cô học trò ngoan của thầy, nhưng tất cả đã quá muộn. Tôi đau lòng nghĩ, nắm thật chặt tay, ngăn dòng nước mắt chỉ trực trào ra, em xin lỗi, em xin lỗi.....thầy Thiên ơi...
Tôi trả tiền taxi rồi lao như bay vào lớp, nhưng đã quá muộn, lớp học vắng tanh không một bóng người, trên bảng vẫn còn lưu lại nét bút của thầy Thiên. Quanh lớp vất đầy những mẩu khăn giấy chứng tỏ đã có một trận mưa nước mắt vừa diễn ra trong lớp. Tôi đau đớn đưa tay lên ôm lấy mặt, sao ông trời lại trớ trêu như thế, sao cứ bắt tôi phải chọn lựa, Phong và thầy Thiên...
Tôi chua xót nhìn lên bảng rồi định quay đầu bỏ đi, chợt giật mình khi nghe tiếng gọi ở đằng sau:
- Nhiên...mày đây rồi...._ Con Trang ôm hai cái cặp hớt hải chạy đến hổn hển nhìn tôi trách cứ_ Sao bây giờ mày mới đến, có biết thầy Thiên buồn thế nào không?
- Tao xin lỗi_ tôi chẳng biết nói gì chỉ cúi đầu xin lỗi.
- Thôi, đừng nói nữa, thầy Thiên dặn tao đưa cho mày cái này_ Trang nói rồi lôi ở trong cặp ra một con khỉ bông lông vàng giống màu tóc của thầy Thiên, ở trước ngực có gắn một hình trái tim đỏ au và dòng chữ: " I love you" kèm theo một tấm thiệp hoa hồng rất đẹp.
Tôi cắn môi đón lấy con khỉ bông và tấm thiệp, mỉm cười như mếu một lần nữa tôi lại làm tổn thương ông thầy mất rồi.
- Thôi đừng có cười như mếu thế, trông kinh dị lắm, mày mà nhanh chân là vẫn có thể chào thầy lần cuối đấy. Lúc đưa cho tao con khỉ thầy bảo còn có chút việc trong thư viện, mày thử lên thư viện tầng ba kiếm xem._ Con Trang nhíu mày nhìn tôi, thở dài nói.
- Thật hả?_ tôi reo lên, mắt sáng như vì sao đêm hè, nhìn con Trang với ánh mắt biết ơn_ Ôi Trang ơi, tao yêu mày lắm lắm, mày yên tâm đi mai tao sẽ đãi mày cái kẹo oishi ( hehe có 200 đ một cái thui).
Nói xong tôi vội vã chạy đi, bỏ mặc tiếng hét inh ỏi của con Trang ở đằng sau:
- Sặc, đồ keo kiệt, tao giúp mày bao nhiêu mà mày đãi tao có cái kẹo 200 đ thôi hả? Tốt nhất là mày đi chết đi...
Tôi nhanh chân chạy lên tầng ba vừa chạy vừa lôi tấm thiệp của thầy Thiên ra đọc:
" Tôi trở về trường đây, tôi sẽ không bao giờ quên em đâu vì thế đừng quên tôi nhé! Hãy luôn nhớ rằng dù có xảy ra bất cứ chuyện gì tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em. Còn nữa, em không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi đâu bởi vì tôi chưa bao giờ thấy hối hận khi đã thích em. Chúc em hạnh phúc - người con gái đầu tiên tôi yêu .
- Quốc Thiên -"
Không biết từ lúc nào nước mắt đã lăn dài trên má, tôi đưa tay khẽ quệt nước mắt, ôm ghì con khỉ bông cùng tấm thiệp vào lòng.
Cuối cùng cũng đến được phòng thư viện, tôi vội chạy vào ngó quanh quất, nhưng đáp lại tôi chỉ là những kệ sách dài tít tắp đứng im lìm vô cảm. Có lẽ thầy Thiên làm xong việc nên đã đi rồi.
Tôi nghĩ và thất thểu đi ra ngoài, tôi đã nợ thầy ấy quá nhiều, chí ít chỉ một lần này thôi tôi cũng muốn được nói lời tạm biệt với thầy ấy, được một lần nói ra rằng tôi thực sự rất quý mến thầy, nhưng có lẽ tôi đã đến muộn rồi.
Tôi buồn bã nghĩ rồi đứng dựa vào lan can, hướng mắt xuống sân trường, để mặc những cơn gió khẽ làm bay mái tóc.
Chợt.... tôi giật mình khi bắt gặp dáng người thân quen đang xách cặp đi dưới sân trường. Tôi dụi mắt cố nhìn cho thật kĩ, không sai người đó chính là thầy Thiên. Tôi sung sướng bắc tay lên miệng tạo thành cái loa réo thật to:
- Thầy ơi...
Nghe thấy tiếng gọi, ngay lập tức, thầy Thiên quay đầu lại, ngó quanh quất cố tìm ra vị trí phát ra tiếng nói.
- Em ở đây...._ tôi cố gắng réo to hơn, vẫy vẫy tay.
Thầy Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, đôi mắt sáng lên, môi nở một nụ cười ấm áp tựa hồ như ánh nắng mặt trời.
Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười tươi rói, đưa tay lên sát miệng hét lên:
- Em xin lỗi vì đã không thể học tiết học cuối của thầy, em rất thích món quà này_ tôi nói rồi giơ con khỉ bông lên.
- Không sao, chỉ cần em vui là được.
- Thầy ơi, em muốn nói với thầy rằng: được gặp thầy là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của em._ tôi hét lên.
Khuôn mặt của thầy Thiên bừng nở một nụ cười ấm áp, đẹp lung linh, ông thầy bắc tay lên miệng hét lên:
- Tôi đi đây, em phải hạnh phúc đấy._ Nói xong thầy Thiên quay đầu bỏ đi, một tay xách cặp, một tay đưa lên chào tạm biệt tôi.
Tôi đứng dựa vào lan can, nhìn theo bóng dáng của ông thầy khỉ vàng khẽ mỉm cười thì thầm nói:
- Cảm ơn thầy... vì đã thích một người như em...
Và rồi tôi cứ đứng đó nhìn theo cho đến khi bóng thầy Thiên mất hút.
Tuổi 17 này đã giúp tôi hiểu ra nhiều điều mà trước giờ tôi chưa biết hoặc chưa từng để ý... cuộc sống là không thể trọn vẹn. Hạnh phúc của người này, lại là bất hạnh của kẻ khác, biết người ta thích mình nhưng lại không thể đáp lại tình cảm đó, cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Tình yêu của thầy Thiên nhẹ nhàng ấm áp và đẹp đẽ như những tia nắng kia, nó không hề có sự gò bó, ép buộc, nếu ai trên cuộc đời này cũng học cách yêu như thầy ấy thì chắc chắn sẽ chẳng có người nào phải đau khổ, mất mát vì tình rồi.
Có lẽ người con gái đầu tiên thầy ấy thích là tôi, nhưng người con gái thầy ấy cần chắc chắn vẫn chưa xuất hiện, vẫn còn đang đợi thầy ở phía trước, mong rằng thầy Thiên sẽ sớm tìm được hạnh phúc của đời mình, mặc dù người đem lại hạnh phúc cho thầy ấy không phải là tôi...
Những ngày sau đó mọi truyện trở lại với nguyên trạng của nó, đoàn thầy cô thực tập trong đó có thầy Thiên đã trở lại với trường đại học sư phạm.
Môn Anh lớp tôi lại do cô Hiên dạy, không hiểu sao giờ đây khi học những tiết học của cô Hiên mà trước đây tôi luôn yêu thích tôi lại hay nhớ đến những giờ học mà thầy Thiên đã dạy. Nhớ dòng chữ mà tôi vẫn luôn miệng chê là xấu như gà bới, loằng ngoằng như giun. Nhớ giọng nói mà tôi vẫn cười bảo là ngọng líu ngọng lô, tất cả đã trở thành những hoài niệm khó quên.
Nhưng cái nguyên trạng mà tôi nói ở đây nó còn tồi tệ hơn nhiều, về chuyện Phong và Vân kiss nhau rồi bị tung ảnh lên bảng tin, ngay khi vừa đi học trở lại. Phong đã xử lí gọn bằng cách cắm phập một con dao găm lên chính giữa cái bảng tin cùng một dòng chứ sặc mùi khủng bố:
" Nếu ai còn dám nhắc lại chuyện này thì cứ liệu hồn con dao"
Lẽ dĩ nhiên là thần dân trường Thanh Đằng khi nhìn thấy cảnh tượng này đều diễn bộ mặt cá chết trôi, không dám hé răng bàn tán nửa lời, mọi chuyện coi như bị chìm vào dĩ vãn.
Nhưng chuyện tồi tệ còn chưa dừng lại ở đấy, thật không hiểu cái tên đó ăn nhầm phải cái gì mà chưa thèm hỏi ý kiến của tôi đã dám lên đài phát thanh của trường, thông báo tôi là bạn gái chính thức của hắn, huhuhu hắn đúng là muốn tôi chết vì mất mặt mà, ba năm cấp III tươi đẹp của tôi đã bị hắn phá hủy hoàn toàn.
Hành hạ tôi như vậy thấy vẫn chưa đủ, hắn còn tiếp tục làm phiền tôi vào giờ ăn nữa chứ. Cứ đến bữa trưa tại căng tin của trường là hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi ăn uống tự nhiên như ruồi, mà thử hỏi làm sao tôi cái thể nhai cộng nuốt ngon lành khi phải hứng chịu hàng ngàn con mắt to nhỏ khác nhau soi mói hướng về phía mình.
Ngồi ăn với hắn mà tôi toát cả mồ hôi, giảm được mấy lạng mỡ, đã thế nết ăn của hắn lại xấu vô cùng.
Ai đời một miếng thịt mà hắn ăn nửa lạc, còn nửa mỡ thì bỏ đi, không những vậy rau củ cải, hành hẹ trong bát thức ăn cũng bị hắn cho vào sọt rác không thương xót. Lạy chúa, nhìn hắn ăn như vậy mà tôi thấy thương thay cho mấy con lợn đã mất công tiến thịt cho hắn xực, thương cả mấy cô bác nông dân quanh năm mồ hôi đẫm áo trồng ra những thứ rau củ ngon lành để đến bây giờ hắn vất đi như vất cục xương chó híc híc.
Người ta bảo càng gần nhau càng thấy quí mà sao càng gần hắn tôi càng thấy ghét thế nhỉ???
........................................
Cuối cùng cũng đến chủ nhật, cái ngày mà tôi mong đợi nhất trong tuần, tôi sung sướng thiết lập ra một kế hoạch hoàn hảo.
- Buổi sáng: ngủ
- Buổi chiều: đến nhà sách
Cầm bảng kế hoạch chỉ vỏn vẹn có hai dòng, tôi sung sướng thực hiện ngay, cảm thấy thế giới này thật là tuyệt đẹp.
Vì tối hôm qua mải lướt wed nên ba giờ đêm tôi mới đi ngủ, vì thế mà hôm sau tôi đã đánh một giấc đến tận lúc ăn trưa (ặc ặc).
Buổi chiều tôi xin phép mẹ rồi thong thả đạp xe đến nhà sách, thật là hạnh phúc, vậy là cả buổi hôm nay tôi có thể đóng đô ở đây rồi hè hè. Nhìn những chồng sách cao ngất ngưởng, tôi sung sướng tặng cho chị thủ thư một nụ cười toe toét và ngay lập tức nhận được một ánh mắt khó hiểu kèm theo câu lẩm bẩm:
" Người thần kinh cg biết đọc sách à? "
Đúng là đau hơn hoạn, tôi cay đắng nghĩ thầm rồi cố kiềm chế cơn giận đi vào trong lùng sách. Chà chà, nhiều quá, không biết nên chọn cuốn nào đây. Tôi nghĩ rồi ngó quanh quất, chợt đập vào mắt tôi là một cuốn sách bìa đen đề chữ: "Những hiện tượng kì bí xung quanh các loài hoa"
Tôi bị đầu đề và cái bìa đen cuốn hút ngay lập tức, tuy nhiên cuốn sách này lại nằm ở tầng ba vượt quá khả năng về chiều cao của tôi. Nhưng tôi thực sự rất muốn đọc nó, nếu bỏ đi thì tiếc quá, tôi nghĩ rồi cắn môi cố nhảy lên với quyển sách nhưng một lần hai lần đều không tới.
Đột nhiên có một bàn tay vươn lên nhẹ nhàng lấy cuốn sách đó ra khỏi kệ và đưa nó cho tôi, mừng quá, tôi vội vớ lấy cuốn sách cúi đầu cảm ơn rối rít.
- Đúng là đồ hột mít_ giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên. A cái thằng cha này láo cậy mình cao ráo rồi dám nói tôi là đồ hột mít, con trai thời nay đúng là toàn một lũ bất lịch sự. Tức khí tôi định ngẩng lên châm cho hắn câu nói móc thật đau, gì chứ khả năng nói móc nói mỉa của tôi thì đừng nói là một thằng đến 10 thằng cũng không địch nổi nữa là, nghĩ vậy tôi bèn hất mặt lên nhìn kẻ đối diện và...
- Á........_ khuôn mặt lạnh lùng của Phong đập vào mắt khiến tôi giật mình đầu đập vào kệ sách nổi một cục u to đùng, tôi nhăn nhó xoa xoa đầu lắp bắp nói:
- S..a..o cậu lại ở đây?
- Sao tôi lại không thể ở đây hả đồ hột mít?_ hắn nhếch mép hỏi lại, cố tình nhấn thật mạnh từ "hột mít" khiến tôi tức sôi cả máu, tôi nắm chặt tay cố lấy lại bình tĩnh nhếch mép nở một nụ cười đểu nói:
- Phải rồi tôi là đồ hột mít, nhưng... chẹp chẹp, cậu nhìn lại cậu xem người đâu mà dài dài trông chả khác gì một quả chuối cả mà ít nhất thì hột mít tôi nó còn cứng cáp, dễ xương chứ còn chuối cậu thì haizz...chỉ cần dẵm một cái là nát bét he he... xem ra cậu cũng như vậy nhỉ?_ tôi nói rồi nhìn hắn cười khoái chí
- Cậu.........
- Tôi làm sao? Tại cậu chọc tôi trước ấy chứ, mà thôi tôi không rảnh để cãi nhau với cậu đâu, tôi đang bận lắm, dù sao thì cũng phải cảm ơn cậu đã lấy hộ cuốn sách_ tôi giơ cuốn sách lên rồi quay đầu định bỏ đi, nhưng chưa kịp đi được mấy bước thì đã bị Phong kéo tay giữ lại:
- Khoan đã, tôi ở đây chờ cậu cả buổi mà cậu chỉ phán mấy câu xanh rờn như thế rồi bỏ đi mà xem được hả?_ hắn nhăn mặt cau có nhìn tôi nói.
- Sao cậu lại chờ tôi cả buổi ở đây? _ tôi ngạc nhiên hỏi lại.
- Tôi đoán chủ nhật cậu sẽ đến nhà sách nên đã chờ cậu ở đây.
- Nhưng cậu chờ tôi có chuyện gì?
- ..... Hôm nay cậu đi chơi với tôi được không_ hắn ngập ngừng một lúc rồi nói huỵch toẹt ra.
- Đi chơi? Sao tự dưng lại...Nhưng thôi bây giờ tôi bận lắm, không rảnh đi linh tinh với cậu đâu. Suốt cả tuần cậu hành tôi chưa đủ hay sao mà đến cái ngày nghỉ cuối tuần còn làm phiền tôi nữa_ tôi nhíu mày cau có nói.
- Không được từ chối, hôm nay nhất định cậu phải đi với tôi _ hắn kiên quyết nói.
- Ơ hay ở đâu ra cái thói độc tài phát xít thế, cậu là bố tôi hay sao mà tôi phải nghe theo cậu? Tôi nói rồi không đi là không đi, vừa mới mượn được cuốn sách hay, chưa đọc được trang nào đã phá_ tôi càu nhàu.
- Tôi mua cho cậu quyển này là được chứ gì?
- M..u..a?_ tôi lắp bắp nói rồi nhìn vào giá tiền trên gáy sách, những mấy trăm k lận, với giá tiền này có mơ tôi cũng không dám nghĩ đến. Nước Việt Nam ta nghèo như thế chung qui lại cũng chỉ tại mấy tay phá gia chi tử vung tiền không tiếc tay như hắn. Tôi nuốt nước bọt ừng ực méo mó nói:
- Thôi, không cần đâu, tôi mượn đọc ở đây chỉ mất có vài nghìn việc gì phải mua đến mấy trăm k lận, tốn money lắm. Để dịp khác tôi đi với cậu không được sao?
- Vậy là cậu không đi chứ gì?_ hắn gằn giọng hỏi, đôi mắt ánh lên tia lửa.
- Ừm..._ tôi dè dặt gật đầu, chuẩn bị tư thế chuồn trước khi hắn nổi cơn điên.
Nhưng trái với dự tính của tôi, hắn chỉ lẳng lặng buông tay tôi ra, nhìn tôi buồn bã nói:
- Hôm nay là sinh nhật của tôi, từ trước đến nay không có ai dự sinh nhật với tôi cả, vốn tưởng rằng năm nay có thể cùng cậu chúc mừng sinh nhật ai ngờ.......
Hắn bỏ lửng câu nói rồi lẳng lặng quay đầu thất thểu bỏ đi, lạy chúa hắn nói như thế thì đến bố tôi cũng chẳng thể nào từ chối được, tôi tự vỗ tay lên đầu đánh bốp thở dài thườn thượt rồi gọi với theo hắn:
- Khoan đã.... Tôi đi với cậu là được chứ gì?
Nghe thấy vậy, hắn quay lại nhìn tôi mắt sáng lên, môi khẽ nhếch một nụ cười đẹp tuyệt, tôi nhìn hắn bất giác cũng mỉm cười theo, đúng là đồ du côn ngốc nghếch.......
Lên Đầu Trang
wap đọc truyen tinh yeu hay nhất