Xuống Cuối Trang
- Vừa rồi có phải cô nói được tôi chờ là niềm may mắn của cô phải ko?_ hắn hỏi = cái giọng lí nhí
- Phải_ tôi thản nhiên gật đầu
Mắt hắn sáng lên rồi ko nhìn tôi hắn nói nhanh:
- Vậy sao cô ko sử dụng cái may mắn đó đi chơi vs tôi 1 buổi nhỉ?
À định dụ dỗ con gái nhà lành đây mà
- Ko_ tôi thản nhiên đáp
- Tại sao???_ lại hét
- Anh biết đấy tôi mê tín lắm, số tôi nó đen quen rồi, đen riết rồi cũng chỉ vậy thôi, nhưng thầy bói bảo nếu tôi gặp may 1 lần thì lần sau sự đen đủi sẽ tăng lên gấp bội, eo ơi tôi ko muốn chết sớm đâu_ tôi lè lưỡi nói
- Hừ cô sứ chờ xem, rồi cô sẽ là của Trần Lam Phong này thôi, đồ ương ngạnh (cái thằng này lại mắc bệnh đu cây táo, trèo cây sung rồi, nhưng các pạn yên tâm tôi đảm bảo hắn sẽ sớm vào bệnh viện thôi hehe)
- Vậy về chuẩn bị tiền đi nhé_ tôi nói
- Tại sao?_ lại ngây thơ nữa rồi
- Hỏi lạ nhỉ chuẩn bị tiền tỉ đô để mua tôi từ bố mẹ tôi chứ sao, tôi là do bố mẹ sinh ra nếu muốn tôi trở thành của anh thì anh phải hỏi mua từ bố mẹ tôi chứ, rõ là ngốc
- Cô.... sao cô dám bảo tôi ngốc hả_ (Dây thanh quản tốt thật)
- Thôi ko nói nữa anh có thấy cái gì kia ko?_ tôi hỏi chỉ tay về phía chân trời mỉm cười
- là sao?
- Ngu thế, là mặt trời đang xuống núi đấy, ý tôi là anh đang cản trở con đường về nhà gặp mẹ của tôi , thôi muộn rồi anh cứ việc ở đấy bao lâu tùy ý còn tôi phải về đây.bye bye
Nói rồi tôi đạp xe dông thằng. Ôi bố mẹ ơi bố mẹ phải cô gắng giữ đứa con tội nghiệp này đấy, hãy đầu tư cửa chống trộm vào phòng con kẻo có người đêm đến thòng dây vào cổ cướp con đi mất đấy.
Vừa về đến nhà, việc đầu tiên của tôi là ra vườn hỏi thăm sức khỏe của Chít, Pi và Ki, sau đó mùi thức ăn thơm nức mũi kéo chân tôi vào bếp, ái chà sống rồi, cả buổi chiều có được thứ gì bỏ bụng đâu cơ chứ. Món thịt gà tẩm bột chiên giòn khiến tôi ứa nước miếng, lại còn có cả 1 con vịt trong lò vi ba nữa chứ, chẳng lẽ hôm nay mẹ biết đứa con đáng thương của mình phải chịu nhiều gian nan vất vả nên đã chuẩn bị cho tôi chăng, ôi chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đủ thèm thuồng rồi. Trong bếp chị Lan (giúp việc nhà tôi) đang sắp thịt gà quay ra đĩa bày lên mâm, tôi liếm môi gọi to:
- Chị Lan....
Chị Lan giật bắn người quay ra nói:
- Giật bắn cả người, em về khi nào thế?
- Hê hê_ Tôi cười xòa nhìn mâm thức ăn ngon lành hỏi_ hôm nay là ngày gì mà lắm món ngon thế hả chị?
- À, mẹ em nói có khách, nên bảo chị chuẩn bị thức ăn ngon.
Chỉ 2 từ thôi: "chưng hửng", ra là có khách thế mà tôi cứ tưởng mẹ tôi có thần giao cách cảm cơ đấy, rõ là viển vông. Nhưng mà, tôi đói lắm rồi bụng sôi cả lên thế mà chị Lan chẳng dễ thương gì cả, sao ko hỏi tôi 1 câu đại loại như: "em có muốn nếm thử 1 miếng ko", chẳng lẽ thức ăn sờ sờ trước mắt mà tôi chỉ có thể nuốt nước miếng thèm thuồng, thôi được chỉ còn 1 cách . Tôi hắng giọng nói:
- Ư hừm... à chị Lan này, chị ko ngắm sao băng à?
- Sao băng?_ mắt chị Lan mở to ra ngạc nhiên thấy rõ
- Vâng, em nghe trên tivi người ta bảo hôm nay tầm này sẽ có sao băng đấy
- Thật ko?
- Em nói phét chị làm gì (tội lỗi), chị ko xem thật à, sắp hết rồi đấy
- Ừ ừ, chị đi ngay, ngồi đây trông thức ăn cho chị nhé!
- Chị đi nhanh lên, trèo lên tầng 2 mà xem rõ hơn đấy, để em trông thức ăn cho, ước được thành tỉ phú rồi nhớ chia tiền cho em đấy_ tôi giục
- Ừ ừ ừ, chi biết rồi_ nói rồi chỉ Lan thoăn thoắt đi ra ngoài chạy lên tầng 2 vui vẻ như 1 đứa trẻ, nhìn theo bóng chị mà tôi ko khỏi phì cười, chị lan, đúng là dễ thương hết biết.
Nhưng thôi phải giải quyết vấn đề của những năm 45 ngay mới được, nghĩ thế tôi nhón tay bốc 1 miếng thịt gà thơm phức, ngon lành, 1 miếng chưa đã, nên tôi ăn liền tù tì 3 miếng, đúng là sướng cái miệng, Đang nhai nốt miếng thứ 3 thì tiếng chị Lan từ ngoài vọng vào khiến tôi suýt nghẹn:
- Này Nhiên, em có nhầm ko đấy sao chị chẳng thấy ngôi sao băng nào cả thế
Thôi chết, chị ấy thể nào cũng nhìn thấy cái đĩa bị vơi đi thế thì việc tôi ăn vụng sẽ bại lộ mất, mất mặt quá. Tôi bèn nhanh trí hất chiếc vung nồi đến xoảng 1 cái hốt hoảng kêu to:
- Chị Lan ơi.... Con mèo...
Chị Lan từ ngoài hớt hải chạy vào xót xa nhìn đĩa gà kêu lên:
- Trời ơi mất một góc rồi
Tôi khịt mũi ngước đôi mắt tròn xoe, vô (số) tội lên nhìn chị Lan giọng hối hận:
- Xin lỗi chị, tại em sơ suất, vừa quay qua quay lại nó đã thó trộm mất 3 miếng rồi
- Ủa sao em biết rõ vậy?
Thôi chết tôi nói hớ, thấy thế tôi vội vàng biện minh:
- Em nhìn thấy rõ mà, chị quên em là thần đồng à (thần đồng thì liên quan gì đến việc này nhỉ?)
Nhưng chị Lan lại tin sái cổ cười xuề xòa:
- Thôi chị ko trách em, có trách thì trách con mèo đáng nguyền rủa kia_ nói rồi chị ra chỗ nấu nướng rút ra 1 con dao (choáng)
Chạy ra ngoài chỉ về 1 hướng vô định quát:
- đồ chết dẫm kia, tao mà biết mày là con mèo nào tao chém cho nát da nát thịt.
Tôi nghe mà lạnh cả xương sống, vội nói:
- Thôi em lên nhà chào mẹ đây, chị cứ chuẩn bị đi nhé
Rồi ko đợi chị trả lời tôi vội lủi mất, cái sự ngây thơ dễ thương của chị Lan cũng có lúc làm tôi điếng hồn.
À nhắc mới nhớ, vị khách mà chị Lan nói đến là ai đấy nhỉ?, tò mò quá!
Nghĩ vậy nên tôi nhanh chân bước lên nhà, trong phòng khách mẹ tôi đang ngồi trò chuyện vs 1 người phụ nữ khá đẹp và sang trọng. Tôi bước đến lễ phép chào:
- Con chào mẹ, cháu chào cô ạ (cháu ngoan Bác Hồ đấy)
- Ô Nhiên về rồi đấy hả con, ra đây đi_ Mẹ tôi nhìn tôi cười rõ tươi vẫy tay ra hiệu cho tôi lại gần_ Đây là cô Yên bạn của mẹ, cô ấy sống ở nước ngoài vừa mới về nước.
Cô Yên nhìn tôi mỉm cười đôn hậu nói:
- Con gái cậu trông xinh quá, cháu bao nhiêu tuổi rồi, học trường nào ấy nhỉ?
- Dạ trường Thanh Đằng ạ, sinh nhật tới là cháu tròn 17t_ tôi nói kèm theo 1 nụ cười, ko hiểu sao nhìn người phụ nữ này tôi thấy rất giống 1 người...
Mắt cô ấy sáng lên rồi lại mỉm cười tươi nói tiếp:
- Vậy chắc cháu biết Jackson nhà cô rồi, nó thực tập ở trường Thanh Đằng.
Jackson? Jackson nào nhỉ, tôi có biết thằng nào tên Jackson đâu, khoan đã ko phải chứ chẳng lẽ là...
Mẹ tôi vui vẻ nói vs cô Yên để mặc tôi đứng đó vs những suy nghĩ mông lung
- Này cậu để con trai 1 mình học đại học ở VN mà ko lo à?
- Chậc tớ cũng lo lắm chứ, tớ đã bảo nó học ĐH ở bên nước ngoài thôi, nhưng nó có nghe đâu cứ nhất quyết đòi về VN học ĐH, nó nói nó muốn làm thầy giáo dạy cho bọn trẻ ở VN.
- Con cậu có ý chí đấy, chắc nó đẹp trai lắm nhỉ, chồng cậu đẹp như thế cơ mà
- Ôi dào đẹp trai mà làm gì, chỉ tổ phiền phức, cậu biết ko hồi nó học cấp 3 bên kia, cứ mỗi ngày lại có 1 em đứng nấp nó trước cửa nhà mình, đến mình còn thấy phiền phức nữa là nó, Haizzz chỉ mong sao...nó nhanh chóng tìm được 1 nửa kia cho mình_ nói đến đây ko hiểu sao cô ấy lại khẽ liếc tôi. Còn mẹ tôi cũng nhìn tôi cười tủm tỉm.
Gì...thế này? 1 kiểu ghán ghép công khai ư? Ko có bố tôi ở nhà tôi biết ngay là sẽ có chuyện này mà. Phải nói vs các pạn bố mẹ tôi là 1 cặp ngộ nhất trần đời. Bố tôi thì cứng nhắc bảo thủ, ôg cấm ko cho tôi yêu đương gì trong khi còn học hành, còn mẹ tôi lại mộng mơ viển vông bà chỉ mong tôi có bạn trai sớm, mẹ tôi thường xỉ trán tôi bảo: "con sắp trở thành phiên bản nữ của bố con rồi đấy, mau tìm bạn trai đi cho đời mới mẻ" Thế đấy 2 người khác nhau 1 trời 1 vực thế mà vẫn sống hạnh phúc, vẫn có thể hợp tác sinh ra và nuôi nấng lên 1 đứa con tuyệt vời như tôi. Haizzz chẹp... trên đời lắm chuyện kì lạ.
Chiếc điện thoại của cô Yên đột nhiên rung lên bần bật, cô nhìn vào máy rồi cười vs mẹ tôi nói:
- Nó gọi đấy
Rồi cô đưa máy lên tai nghe
- Con sắp đến chưa Jackson, nhanh lên đừng để mẹ và cô chờ
.....
- Ừ nhanh lên nhé, yêu con
Cô ấy cụp máy rồi cười tươi nói:
- Nó sắp đến rồi.
2 người ngồi nói chuyện rôm rả biến tôi trở thành người thừa, tôi muốn lên phòng lắm rồi nhưng lại sợ nên vẫn ngồi im quay mặt vào trong. 1 lúc sau có người bước vào, giọng 1 người con trai lên tiếng:
- Cháu chào cô ạ.
- Đây là con trai mình Jackson_ cô Yên lên tiếng
Giọng người con trai lại vang lên cằn nhằn:
- Mẹ, tên con bây h là Quốc Thiên, đừng gọi con là Jackson
Tôi chết sững, vội quay mặt ra, tôi và tên đó nhìn nhau, 4 con mắt sửng sốt.....
- Thầy....
- Em là....
Tôi và ông thầy khỉ vàng cùng đồng thanh nói, còn hai bà mẹ thì giương mắt sửng sốt nhìn, mẹ tôi lắp bắp:
- 2 đứa quen nhau à?
- Ôi ko chỉ quen đâu mẹ, con và thầy đã có 1 cuộc nói chuyện thân tình đấy, ko những thế còn để lại những "ấn tượng khó quên" trong lòng nhau nữa kìa_ tôi mỉa mai nói
- Em giận dai quá đấy, tôi xin lỗi rồi mà.
- Lúc nào? ở đâu? h nào? Phút nào? Sao em ko biết nhỉ? Mà thầy cũng lịch sự quá cơ ko dưng lại đến đây thăm hỏi em
- Ôi dào, tôi đến thăm mẹ em đấy chứ
- Hừ, mẹ sinh ra con, suy ra con vs mẹ là 1, thăm mẹ cũng có nghĩa là thăm con
- Làm gì có cái lí lẽ ấy
- Vậy h có rồi đấy, có muốn học hỏi ko em dạy cho, thưa thầy.
- Thôi đôi co vs em có lẽ tôi sẽ tổn thọ mất
- Hihi thầy làm gì có thọ mà tổn, nhưng thôi sợ thầy ko sống được lâu làm ma đến tìm em thì chết nên em tạm tha cho thầy đấy hihi
- Chẳng thể nào nói lại được em_ ông thầy khỉ vàng nén giận nói vs tôi, khuôn mặt ko cười nổi
- Cảm ơn thầy quá khen, em rất cảm kích_ tôi cười mỉa mai
Chỉ tội nghiệp cho 2 bà mẹ cứ há hốc mồm nhìn 2 đứa con vàng con bạc của mình đá đểu mà cứ nghĩ là chúng đang mắng yêu nhau (pó tay) sung sướng cười tít cả mắt, con ra dấu dùng 2 tay đập vào nhau nữa chứ, đúng là xì teen hết biết.
Sau màn chào hỏi = cách đá đểu nhau giữa tôi và ông thầy khỉ vàng cuối cùng 2 đứa đều thỏa thuận là tạm dừng lại bởi vì tôi cũng đói quá rồi, 3 miếng thịt gà lúc nãy ko đủ làm tôi no, mà 1 khi tôi đã đói thì chẳng còn sức lực để đấu võ miệng nữa (xét về võ miệng thì tôi đạt đai đen đấy) Vì thế mà h đây chúng tôi đang ngồi trước bàn ăn ngon lành, ko thèm giữ ý tôi cầm đũa lia nhanh những miếng ngon, đũa tôi vừa hạ cánh ở 1 miếng thịt ngon lành thì cùng lúc đó có 1 cái đũa khác chặn lại, tôi nhìn lên, ông thầy khỉ vàng nhìn tôi cười nhăn nhở, lẽ dĩ nhiên là tôi ko chịu thua quyết dành ăn cho = được, vì thế trên bàn ăn đã có 1 cuộc đọ dũa diễn ra kịch liệt cứ như trận đấu võ kinh điển giữa Thành Long và Lý Liên Kiệt, cuối cùng miếng thịt chẳng vào bát ai cả mà bay ra ngoài, Chít, Pi,và Ki cùng nhau cắn xé (híc đúng là tinh thần đồng đội của chó có khác ) Tôi ngậm ngùi nuốt cơn hận vào bụng lia đua sang miếng khác mà tiếc hùi hụi
Ở bên cạnh chị Lan cũng ăn cơm cùng chúng tôi, tuy mang danh nghĩa là người giúp vc nhưng gia đình tôi luôn coi chị là người thân nên bữa ăn luôn có mặt của chị. Chẳng hiểu sao hôm nay chị lại im hơi lặng tiếng thế, bình thường chị là người nói nhiều nhất mà, tôi liếc mắt về phía chị, nhưng ôi thôi đôi mắt của chị đang đắm đuối nhìn ai kia, ko được tôi ko thể để chị Lan dễ thương bị dụ dỗ bởi vẻ đẹp trai như con chó lai của ông thầy khỉ vàng kia được phải kéo chị ra thôi.
Nghĩ thế nên dừng đũa khẽ kéo áo chị nói:
- Chị thích ông thầy em hả?
Trước câu hỏi thẳng của tôi chị Lan lúng túng thấy rõ khuôn mặt đỏ ửng lên trông thật dễ thương:
- Đâu.. đâu có
- Lại còn ko, thế sao nhìn người ta đắm đuối thế
- À ..ừ thì cũng có chút chút...._ chị ngượng ngùng nói
Tôi nhăn mặt nói:
- Thế thì ko được rồi..
- Cái gì ko được cơ?_ chị ngây thơ hỏi
- Em nói cho chị biết nhé_ tôi ghé miệng vào tai chị Lan thầm thì nói_ Ông thầy này trông thế thôi, chứ là 1 tay cua gái có hạng đấy, em đã tình cờ thấy ổng 1 tay ôm 3 cô chân dài đấy_ tôi làm vẻ mặt nghiêm trọng
- Thật thế ư???_ Chị Lan bụm miệng hoảng hốt nói_ nhưng trông đứng đắn và tri thức lắm mà
Tôi nhăn mặt làm điệu bộ xua xua tay giống của Lee Jun Ki trong Nhất chi mai nói:
- Đấy chính là điểm lợi hại của thầy ấy, chị đừng trông mặt mà bắt hình rong_ rồi tôi ngước mặt lên cười vs ông thầy khỉ vàng 1 cái khiến ông ta ngẩn tò te chẳng hiểu gì cả nhưng cũng cười đáp lại, lợi dụng nụ cười ấy tôi nói vs chị Lan:
- Đấy chị thấy chưa thầy ấy hay cười như thế để cua gái lắm, con gái trường em ko biết đổ bao nhiêu đứa rồi, tốt nhất là chị đừng dính vào kẻo rước vạ vào thân
Lẽ dĩ nhiên là chị Lan tin sái cổ (tôi đã nói là chị ấy dễ thương lắm mà) cúi xuống ăn tiếp ko nhìn ông thầy nữa he he tôi ko thể để mất 1 đồng minh quan trọng là chị Lan được.
Nhưng người ta nói "gieo nhân nào thì gặt quả ấy" cấm có sai, khi ko nhìn ông thầy khỉ vàng thì cái miệng của chị Lan lại được bóc keo và thế là cái miệng chị, nó lại hoạt động liên tục, và những gì nó phát ra cũng đủ để tôi dù còn đói nhưng cũng ko thể nuốt nổi, trời ạ, biết thế tôi đã để cho chị thoải mái ngắm ông thầy khỉ vàng rồi
Nhưng có hối hận cũng muộn rồi huhuhu
Chị Lan đột ngột dừng ăn ngẩng đầu lên nhìn tôi cười toe hỏi:
- Mà Nhiên này, lúc nãy vội quá chị quên chưa hỏi sao em bảo hôm nay có sao băng thế mà chị chờ mãi chẳng thấy ngôi sao nào xẹt qua cả?
Ôi ko gì thế này tưởng mọi chuyện đã qua truông rồi chứ, trời ơi chị Lan ơi chị hại em rồi. Mẹ tôi và cô Yên đang vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ nghe chị Lan nói thế thì dừng lại chăm chú nhìn 2 đứa, cả ông thầy khỉ vàng cũng dừng đũa nhìn, tôi méo cả mặt chẳng nói được câu nào, quả này thì tôi sẽ trở thành trò cười cho mọi người mất huhuhu mất mặt quá. Mẹ tôi nhíu mày hỏi:
- Sao băng gì cơ Lan?
- Ủa? ko phải hôm nay có sao băng sao, vừa nãy em Nhiên có nói vs cháu là tivi người ta bảo hôm nay sẽ có mưa sao băng mà_ Chị Lan hồn như cô tiên nói trong khi đó tôi đã thất bại trong nỗ lực đá lông nheo ra hiệu cho chị đừng nói nữa.
Mọi người đều tròn mắt nhìn tôi, biết nói gì bây h, chẳng lẽ tôi lại bảo tôi xem tivi trong mơ rồi thấy ngươi ta thông báo vậy nên mới đi nói vs chị Lan à. Mẹ tôi nghiêm mặt nhìn tôi hỏi:
- Nhiên chuyện này là thế nào, sao băng ở đâu ra sao con lại nói thế vs chị Lan?
Tôi ngúc ngoắc đầu ko nói nổi câu nào, rồi quay sang chị Lan mẹ tôi hỏi tiếp:
- Nhiên nó bảo cháu thế khi nào?
- Dạ lúc chiều tối, khi cháu đang sắp mâm thì em ấy về, rồi em ấy bảo tầm đó là có sao băng hỏi cháu ko đi ngắm à, thế là cháu chạy lên tầng 2 bảo em ấy ở đấy trông thức ăn, nhưng mãi mà chẳng thấy ngôi sao băng nào cả nên cháu xuống, ai dè..._ chị Lan ngập ngừng
- Ai dè thế nào_ mẹ tôi hỏi
- Ai dè, đúng lúc ấy Nhiên bảo có con mèo chạy vào ăn vụng mất mấy miếng thịt gà ạ.
1s...2s...3s im lặng tôi cảm thấy 3s trôi qua mà cứ như cả thế kỉ ấy, mẹ tôi và cô Yên nhìn tôi trân trối và rồi đến giây thứ 4 thì....
- Ôi... HAHAHAHAHAHA buồn cười chết mất_ ông thầy khỉ vàng rú lên cười như chưa bao h được cười bỏ bát xuống gục đầu vào bức tường đằng sau cười như nắc nẻ,
Mặt tôi đỏ ửng như quả gấc, ước chi bây h có 1 lỗ nhỉ, tôi sẽ chui xuống ngay lập tức, xấu hổ quá đi mất. Đã thế chị Lan vẫn ko thèm tha cho tôi ngô nghê hỏi:
- À,... thế còn mèo ấy trông như thế nào hả Nhiên?
Nóng mặt nên tôi đáp bừa:
- Thì con mèo tam thể của bác Hà hàng xóm đấy
- Ủa, con mèo ấy bị đánh bả chết rồi còn đâu._ chị Lan ngạc nhiên nói
- HAHAHAHAHAHA chết mất... HAHAHAHAHAHA_ ông thầy khỉ vàng càng cười dữ hơn, cái đầu cứ gật lên gật xuống, cả người rung lên bần bật.
Tôi giận dữ nghiến răng ken két, đặt mạnh bát cơm xuống bàn đi đến chỗ ông thầy khỉ vàng dùng mỉm cười dịu dàng hỏi:
- Ủa thầy bị nghẹn à? Để em giúp thầy nhé
Nói rồi tôi dùng nội công vỗ 3 phát thật mạnh vào lưng ông thầy, khiến ông thầy khỉ vàng đau quá kêu lên dừng cười ngay lập tức.Hừ cho đáng đời cái đồ vô duyên thúi cười trên nỗi đau khổ của người khác. Rồi bằng 1 nụ cười tà khí tôi nghiến răng hỏi:
- Thầy đã hết nghẹn chưa ạ?
- Rồi..rồi hết rồi_ ông thầy khỉ vàng hổn hển nói
- Vậy thì tốt quá_ rồi quay sang những người khác tôi mỉm cười nói:
- Con ăn no rồi ạ, mẹ cô, thầy và chị Lan cứ ăn tiếp con đi ôn bài đây
Nói xong tôi quay ngoắt người bỏ đi trong lòng ngùn ngụt lửa giận.
Xấu hổ đến chế đi cho xong huuhuhu
Tôi về phòng đóng sập cửa lại, trùm chăn gằm nhấm nỗi đau khổ, thế mà ở dưới nhà thỉnh thoảng lại rộ lên những tràng cười vui vẻ, có thèm để ý đến 1 bà già ngồi xó nhà như tôi đâu, huhu tôi thành người thừa rồi.
Tôi cứ nằm như thế cho đến khi mẹ gọi xuống để chào cô Yên, tôi thủng thỉnh đi xuống nhà và lễ phép chào tạm biệt cô Yên và ông thầy khỉ vàng đáng ghét. Khi chiếc taxi chở 2 mẹ con họ khuất bóng, tôi định quay người bước vào nhà thì nghe tiếng mẹ goi:
- Nhiên, ra mẹ hỏi
Tôi quay người ngước đôi mắt dò hỏi lên người mẹ giận dỗi nói:
- Có chuyện gì ko ạ, nếu là chuyện ban nãy thì con ko muốn nghe đâu.
- Con thấy thằng Thiên thế nào?_ mẹ tôi nhìn tôi hồ hởi hỏi
- Thế nào là thế nào cơ, mẹ nói gì con ko hiểu_ tôi giả vờ ngô nghê
- Ghét thế cái con này cứ giả vờ, mẹ thấy nó cũng thix con cả buổi nó cứ nhìn con cười suốt, thế con thấy thằng Thiên có đẹp trai ko?
- Đẹp ạ
- Giỏi giang ko?
- Giỏi ạ
- Có chí lớn ko?
- Lớn ạ
- Nhà có giàu ko?
- Giàu ạ
- Thế con có thích nó ko?_ Mẹ tôi hồi hộp hỏi
- Không ạ_ tôi đáp gọn lỏn, mẹ tôi như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt trong trời mùa đông giận dữ nói:
- Như thế còn chê thì thế nào mới vừa ý đây
- Ơ hay mẹ nói buồn cười thế, đâu cứ đẹp trai, nhà giàu, giỏi giang có chí là bắt buộc phải thích chứ.
- Người toàn diện như thế các cô gái khác đều thích sao mình cô là ko thích, rồi cô cứ học theo ông bố bảo thủ cố chấp của cô đi thể nào rồi cũng ế chồng.
- Mẹ này, nếu giả dụ con có thích thầy Thiên đi chăng nữa thì bố con cũng ko chấp nhận đâu, mẹ cũng biết có ai dám trái lệnh bố bao h đâu.
- Hừ 1 chàng rể như thằng Thiên thì bố cô có chê đằng trời.
- Hihi thế thì mẹ ko biết rồi bố con ghét nhất là những thằng tóc xanh tóc vàng đấy à.
- Ô hay, cái con này tóc của thằng Thiên là màu tóc tự nhiên mà lị có phải nhuộm đâu
- Chẳng phải mẹ vẫn chê bố con là bảo thủ mà, vì thế bố con sẽ ko chấp nhận bất cứ lí do gì cho mái tóc màu lông khỉ của thầy Thiên đâu.
- Hừ mẹ quyết rồi, ko thix rồi dần dần gần nhau sẽ trở lên thix thôi, mẹ nói vs thằng Thiên rồi mai nó sẽ đón con đi chơi.
- Được thôi, thầy ấy cứ đến rồi 1 mình thầy ấy đi chứ con ko đi đâu, cả tuần mới có ngày nghỉ mẹ phải cho con ngủ chứ.
- Ko đi thật chứ?
- Vâng_ tôi gật đầu chắc nịch
- Tốt thôi, nếu ko đi mẹ sẽ công bố bức ảnh thời sơ khai nguyên thủy ko 1 mảnh lá trên người của con cho mọi người biết đảm bảo con sẽ nổi tiếng hơn bây h đấy_ mẹ tôi nói rồi đi vào phòng.
- Mẹ ...mẹ đừng mà
Trời ơi sao ai cũng ép tôi vào bức đường cùng thế.
Nỗ lực năn nỉ ỉ ôi của tôi đối vs mẹ trở lên vô vọng, tôi lê tấm thân tàn về phòng, đau đớn chỉ hận ko hét lên được, cuối cùng trong cơn đau khổ vật vã tôi..ngủ lúc nào ko hay.
Sáng hôm sau khi con chim đang ríu rít trên cành cây tôi đã nghe tiếng mẹ gọi nhưng kệ giấc ngủ vàng của tôi mà, tôi dùng chiến thuật lì ko thèm ư hử gì cả, thấy ko có động tĩnh gì tôi yên tâm vùi mặt vào chăn ngủ tiếp. Bỗng tôi thấy nhột nhột gai gai trên mặt, mở mắt ra đập vào mắt tôi là 1 màu vàng như lông khỉ, và nụ cười đáng ghét
- Em còn chưa chịu dậy à? Con gái mà ngủ ngày là xấu lắm đấy
tôi suýt nữa thì hét lên, nhưng may tôi đã kịp lấy lại bình tĩnh xoay người vào trong dùng cái giọng ngái ngủ càu nhàu:
- Khiếp quá cái con khỉ vàng trong cơn ác mộng hôm qua còn theo mình đến tận bây h _ hừ dù ai nói ngả nói nghiêng tôi vẫn quyết sống chết bảo vệ giấc ngủ vàng của mình
- Em ko dậy cũng ko sao, tôi ko ép, tôi chỉ chuyển lời hộ mẹ em thôi, mẹ em bảo nếu em ko dậy cũng ko cần gọi nữa, xuống nhà mẹ em sẽ cho tôi xem 1 thứ rất hay, thôi tôi xuống đây, tò mò quá...
Tôi vội bật dậy như lò xo tỉnh như sáo. Ông thầy khỉ vàng nhìn điệu bộ của tôi cười nói:
- Công nhận hiệu nghiệm thật.
Tôi ngước mắt lên nhìn ông thầy rồi nhành ra 1 nụ cười nói:
- Thầy lấy cho em chiếc thoại vs
- Để làm gì cơ?_ ông thầy khỉ vàng ngây ngô hỏi
- Chậc để gọi điện cho cảnh sát
- Sao lại gọi điện cho cảnh sát?_ ông thầy trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên hỏi.
- Thì để cảnh sát đến bắt thầy đi vì cái tội xâm phạm phòng cá nhân bất hợp pháp chứ sao_ tôi giận dữ nói
Ông thầy khẽ nhún vai nói:
- Ôi dào tôi có muốn vào phòng em đâu, tại cô Hoa (mẹ tôi) ủy thác đấy chứ.
- Ko muốn nhưng vẫn vào, vào rồi thì thành ra muốn, muốn rồi thì cứ ở lại, ở lại thì ko chịu ra, thế rốt cục có ra ngoài cho em thay đồ ko?_ tôi quát
- OK..Ok làm gì mà nóng thế, tôi ra ngay đây, đừng ngủ nữa đấy nhé._ nói rồi ông thầy khỉ vàng nhanh chân bước ra ngoài.
Tôi làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo 1 cách chậm chạp. Khi tôi vừa lê bước xuống nhà, mẹ tôi nhìn tôi cười rồi nụ cười nhanh chóng tắt lịm, bà lôi tôi vào trong phòng nhíu mày nói:
- Đi chơi mà ăn mặc cái kiểu gì kia, thấy lâu nên mẹ tưởng con chăm chút kĩ lăm chứ, ai dè, trông ko khác gì đứa đi bụi, đi chơi ai lại mặc quần bò bạc phếch vs áo phông thế này, lên nhà lấy cái váy trắng mẹ mua cho con mặc vào, nhanh
- Ko con ko mặc đâu đi chơi thì phải thoải mái chứ, mặc váy vướng víu lắm.
- Ko mặc chứ gì, mẹ sẽ tung bức ảnh hồi nhỏ của con đấy.
- mỗi bức chỉ được uy hiếp một lần thôi chứ.
- Ô hô ai bảo mẹ chỉ có 1 bức, yên tâm mẹ có mấy cái lận, thôi ko lằng nhằng đi thay nhanh lên.
Tôi ngậm ngùi vác xác lên phòng thay áo. Chiếc váy trắng cộc tay dài đến đầu gối ôm lấy người khiến tôi khó chịu. Lúc tôi đi xuống, mẹ và ông thầy khỉ vàng cùng tròn mắt nhìn tôi. Mẹ tôi tấm tắc khen:
- Đấy thế có phải đẹp ko
Còn ông thầy khỉ vàng thì nhìn tôi ngẩn ngơ, thấy thế tôi quay sang hỏi nhỏ:
- Thầy ơi trên trời có mấy ông sao?
- Ơ đây là ban ngày mà?_ ông thầy khỉ vàng ngây ngô hỏi lại
- Vâng, trên trời thì ko có nhưng em thấy trong mắt thầy có 2 ông đấy
Biết tôi nói móc ông thầy khỉ vàng đỏ cả mặt lúng túng gãi đầu. Mẹ tôi đột ngột lên tiếng:
- Thôi 2 đứa đi đi, à trưa nay mẹ ko nấu cơm con đâu đừng về nhà ăn trưa, Thiên bao nó 1 bữa nhé.
- vâng ạ_ ông thầy khỉ vàng đáp kèm theo 1 nụ cười tươi
- À Nhiên đưa túi sách cho mẹ, tạm thời hôm nay con sẽ ko cần dùng đến tiền đâu_ rồi ko chờ tôi đưa mẹ tôi giằng lấy túi sách thủng thỉnh đi vào trong
Ôi người đẩy tôi xuống vực thẳm chính là bà mẹ yêu quý
Vậy là 1 cuộc hẹn hò bất đắc dĩ giữa tôi và ông thầy khỉ vàng bắt đầu mà người làm cầu nối chính là mẹ tôi, chưa bao h tôi lại mong bố về đến thế, nếu có bố tôi ở nhà thì sẽ chẳng có bất kì thằng con trai nào (trừ họ hàng) dám bén mảng đến trước cổng nhà tôi, chứ nói gì dẫn tôi đi chơi thế này, nhưng hiện tại thì mẹ tôi mới là người nắm thế thượng phong nên tôi đành ngậm ngùi nuốt mật đắng. Lửa giận ngùn ngụt trong lòng nên tôi xả tức = cách dậm chân nện thật mạnh xuống đường, khiến ai đi qua cũng phải trố mắt nhìn. Cũng phải thôi ai đời 1 cô gái trông dịu đang vs mái tóc xõa dài ngang vai và bộ váy trắng dễ thương lại có nhưng bước chân voi như thế. Ông thầy khỉ vàng đi bên cạnh đằng hằng giọng nói:
- E hèm.. em đang bị xếp vào diện cố gắng phá hoại của công đấy, có tức gì thì cũng đừng làm khổ cái đường chứ, nó có tội tình...
- Này, sao đột nhiên thầy lại ngoan ngoãn thế, mẹ em bảo gì thầy cũng nghe à? Sao ko từ chối thì h em đâu có phải làm khổ cái đường_ tôi bực mình ngắt lời
- Tại tôi thích thế,
- Ôi trời ơi, điên mất thôi_ tôi ngửa cổ lên trời than
- Thế bây h em muốn đi đâu chơi đây?
- Nhà sách_ quả thật chỉ có nơi đấy khiến tôi vui thôi.
Ông thầy khỉ vàng nhăn mặt cằn nhằn:
- Em là con mọt đấy à, được dịp đi chơi vs 1 người đẹp trai như tôi (trời) mà lại vào nhà sách thì còn ra thể thống gì nữa.
- Kệ thầy, em chỉ muốn đến đấy thôi
- Thôi được vậy tôi sẽ là người quyết định chỗ chơi.
- Ê, em chọn nhà sách cũng vì thầy đấy, ở nhà sách ít ra thầy cũng đc bình yên, chứ ở nơi khác em đảm bảo thầy sẽ mệt vs em đấy.
- Ok Ok tôi chịu đc hết, h đi chứ
- Đi đâu cơ
- Công viên giải trí_ ông thầy đáp gọn lỏn rồi kéo tôi lên xe buýt. Tôi cằn nhằn là nhà giàu như thế tại sao ko đi xế hộp riêng, cùng lắm thì cũng là 1 con SH chẳng hạn, thì nhận được câu trả lời là đi như vậy cho có cảm giác thú vị (pó tay), sướng quen rồi nên muốn khổ đây mà.
Nhưng tôi lại nghĩ khác có khi ông thầy lại muốn được trưng cái mặt đẹp giai ra để cho lũ con gái trầm trồ, tán thưởng chứ chẳng phải vì thú vị gì hết, bằng chứng là lúc này đây, trên chiếc xe buýt màu đỏ dễ thương, ko hẹn mà gặp tất cả các cô gái trên xe đều hướng ánh mắt về phía... tôi, nhưng lẽ dĩ nhiên là ko phải nhìn tôi, mà là nhìn cái ông thầy khỉ vàng lai Tây bên cạnh, rõ chán. Tôi vội rút cái khẩu trang ra đeo vào, và quay mặt đi kẻo trên xe có người quen nhận ra tôi thì sáng mai đến trường trên bảng tin sẽ có dòng tít to đùng là "thần đồng hẹn hò vs thầy thực tập" lúc ấy thì tôi sẽ càng nổi tiếng hơn.
Ông thầy khỉ vàng ngạc nhiên nhìn tôi hỏi:
- em sao vậy say xe à?
- ko chỉ là em ko muốn em và thầy cùng nổi tiếng thôi.
Cuối cùng cái xe chết tiệt cũng dừng lại trước cổng công viên giải trí
Tôi và ông thầy khỉ vàng bước xuống xe mang theo bao ánh mắt tiếc nuối của các cô gái, tôi cảm thấy dễ chịu hẳn lên, ngồi trên xe thật là chật chội, bức bối, ko phải xe buýt đã hết chỗ, mà chỉ tại các cô gái cứ thích xúm lại chỗ tôi ngồi mà nguyên nhân cũng chỉ tại cái tên kia, tôi khẽ lừ mắt về phía ông thầy khỉ vàng đang cười nhăn nhở.
Cái công viên giải trí mà chúng tôi dừng chân là 1 cv mới xây dựng khá đẹp, cv này cái Trang đã từng rủ tôi đến mấy lần nhưng tôi ko chơi gì cả mà chỉ ngồi ở gốc cây đọc sách. Ông thầy khỉ vàng hồ hởi kéo tôi vào miệng cứ cười ko ngớt, chà nhớ anh chàng Dương quá. Tôi sẵng giọng hỏi:
- Thế h chơi trò gì đây, em nói trước rồi đấy nhé, chơi cùng em thầy ko thể về nhà nguyên vẹn được đâu
- Đã nói rồi mà, tôi chịu đc hết. Chúng ta đến cái đó trước đi
Và chúng tôi đang đứng trước ngôi nhà ma. 2 đứa dắt díu nhau vào trong. 5 phút sau có 1 tiếng kêu thất thanh vọng ra từ ngôi nhà ma dễ thương, liền sau đó có 1 thằng con trai tóc vàng kéo 1 đứa con gái mặc váy trắng chạy như bay ra khỏi nhà ma ko ai khác chính là ông thầy khỉ vàng và tôi.
Nhưng các pạn có biết tiếng la vừa rồi là của ai ko? Nghe cuộc nói chuyện này đi
- Này...hà..hà... sao em lại làm thế hả?_ ông thầy khỉ vàng cúi gập người xuống vì mệt hổn hển nói
- Làm cái gì cơ?_ tôi hỏi lại mắt tròn xoe
- Sao em lại đánh cái người giả ma vừa nãy??
- Ô hay thầy hỏi lạ nhỉ? hắn dám giả ma giả quỷ nhát em thì em đánh hắn có gì là xấu.
- Trời ơi, đó là nhà ma, nhà ma đấy, nếu ko có người giả làm ma thì còn gì là nhà ma nữa, nếu tôi ko kéo em đi thì người ta đã bắt đền rồi
- Hừ, em ko cần biết, ai bảo hắn dọa em, mà có bắt đền thì phả bắt đền thầy, ai bảo thầy kéo em vào chỗ quỷ quái đó còn ko cả dặn trước thì sao em biết.
- Đúng là chịu thua em luôn.
Tôi và ông thầy khỉ vàng cùng ngồi xuống gốc cây nghỉ 1 chút
Té ra tiếng kêu thất thanh vừa rồi là 1 nhân viên của công viên giả ma để dọa khách trong nhà ma. Xấu số thế nào lại dọa đúng tôi thế là hắn bị tôi bẻ tay lên gối 1 cái, đúng là đáng thương.
- Vậy chúng ta thôi ko chơi nữa hả, về luôn chứ hả?_ tôi lên tiếng dò hỏi
- Ai..ai nói thế, chúng ta chơi tiếp đi, trò chơi mạo hiểm nhé.
Vậy là chúng tôi tiếp tục hành trình, chơi trò tàu hỏa siêu tốc. Trên chuyến tàu hỏa ấy có 1 tiếng hét to kinh khủng vang lên át cả những tiếng la khác, tiếng hét ấy ko ai khác chính là của thầy Thiên - ông thầy khỉ vàng, nhưng tại sao thầy ấy lại hét to như vậy nhỉ? hihi tôi biết đấy.
Chuyến tàu tốc hành vừa dừng lại, thầy Thiên và tôi cùng bước xuống, đi qua ông soát vé ông thầy đáng thương của tôi nhận được 1 nụ cười tủm tỉm cùng cái vỗ vai thân tình:
- Sợ lắm hả cậu bé, rõ khổ nhìn cái mặt phờ phạc thế kia cơ mà.
Còn những cô gái vừa mới lúc trước còn nhìn ông thầy tôi = con mắt đắm đuối như con cá chuối, thì bây h thay = cái nhìn như thể thầy ấy là 1 tên hifi chính hiệu kèm theo những tiếng xì xào:
- Trông đẹp trai, many thế mà lại....
Thử đoán xem tại sao thầy Thiên lại hét to như thế nhỉ hihi, xem ra tôi sắp phải chịu 1 trận lôi đình đây, trong bàn tay bây h của tôi vẫn giữ vài sợi tóc vàng.....
Thầy khỉ vàng tức giận đùng đùng bỏ đi lên trước ko thèm chờ tôi, nhìn bộ dạng của thầy ấy lúc này tôi phải cố gắng lắm mới có thể nhịn được trận cười phá lên như điên. Mặt mũi thì phờ phac, tóc tai thì ** rù, quần áo xộc xệch đến là thảm thương. Nhưng tôi chẳng dám cười to đâu, điều đó chẳng khác gì việc động vào ổ ong bò vẽ dại gì, tính mạng là trên hết.
Thế là ông thầy cứ tiếp tục bước những bước hùng hổ về phía trước cả người rung lên vì cố kiềm chế cơn giận, còn tôi thì lon ton chạy sau nhe răng ra cười liên tục, đột nhiên ông thầy khỉ vàng quay phắt lại khiến tôi ko kịp thu nụ cười khả ố lại giận dữ hét lên:
- Nói mau, sao em lại làm như vậy, hả????
- Làm gì cơ ạ?_ tôi ngây thơ hỏi lại ngước đôi mắt tròn xoe như hòn bi ve lên nhìn con khủng long đang phun lửa
- Đừng có giả ngây nữa, tôi hỏi sao em lại giật tóc tôi, em có biết mái tóc này là sinh mạng của tôi ko hả?_ Rồi đưa tay lên đầu vò mái tóc ** rù ông thầy cay đắng nói_ thế mà chỉ tại em mà nó thành ra thế này đây.
Tôi vội đưa tay lên che miệng cố ngăn tràng cười như điên lại, cổ họng phát ra những tiếng khò khè. Cuối cùng khi đã trấn tĩnh lại tôi nói dịu dàng:
- Thầy nè, ngày xưa thầy đi học, cô giáo thầy có dạy phải biết nghe lời bố mẹ ko?
- Chuyện ấy thì có liên quan gì đến vc em giựt tóc tôi?
- Chậc... thì thầy cứ trả lời đi đã, có hay ko nào?
- Ừ có, thì sao?
- Vậy thì thầy ko trách em được rồi_ tôi cười toe nói tiếp_ tại em ngoan nghe lời bố em chứ bộ.
- Thế bố em bảo em giứt tóc tôi à?
- Ko, ai lại bảo thế, nhưng bố em bảo khi gặp phải 1 sự cố bất ngờ hãy nắm lấy 1 thứ thật chắc, mà thầy thấy đấy cái tàu hỏa nó lại phóng bất ngờ như vậy, trong khi nghĩ đi nghĩ lại, em chỉ thấy mỗi tóc thầy là chắc nhất, nên....
- Em.... Em giỏi lắm_ ông thầy khỉ vàng nghiến răng nói
- Cảm ơn thầy quá khen_ tôi cười tít cả mắt_ vậy h mình về chứ hả thầy, em thấy thầy cũng mệt rồi
- Ko, nếu về thì có nghĩa là tôi chịu thua em à, được rồi lần này chơi trò gì nhẹ nhàng thôi, xem em còn làm gì được tôi.
Tôi chưng hửng bước đi theo ông thầy khỉ vàng. Trời ạ, các bạn biết chúng tôi chơi trò gì tiếp theo ko? Là trò chơi của bọn con nít, có mấy con vật dễ thương quay vòng vòng được giữ= những sợi dây thừng, người chơi cưỡi lên đó, thật là chẳng có gì thú vị cả, đột nhiên chân tôi đá phải 1 vật, mắt tôi sáng lên, tôi nhanh tay nhặt vật đó lên, có trò hay rồi đây, thầy Thiên ơi lần này thầy thê thảm rồi
Chúng tôi mua 2 vé rồi vào chơi, thầy Thiên trèo lên 1 con ngựa rồi bảo tôi:
- Em lên trước ngồi đi, nhỡ có ngã hay làm sao thì tôi còn đỡ .
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite wapgamejava.wap.sh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
wapgamejava.wap.sh - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
- Ko em ghét con dê lắm, em thích con trâu hơn_ nói rồi tôi nhảy tót lên con trâu ngay đằng sau chỗ thầy Thiên ngồi, vòng quay cứ hoạt động 1 cách nhịp nhàng, chậm rãi. Tôi lôi ra vật mình vừa nhặt được lúc nãy là 1 mảnh chai sắc nhọn, nở nụ cười tà khí nhìn cái con người đang ngồi đằng trước tôi.
Đột nhiên, ông thầy khỉ vàng quay xuống nói vs tôi:
- Ngồi cẩn thận, bám chắc vào đấy ko khéo lại ngã.
Bàn tay tôi đưa ra chợt sững lại, thầy ấy có vẻ như quan tâm tôi thật lòng, cả buổi đi chơi toàn là tôi bắt nạt thôi, nghĩ cũng tội, nhưng tôi làm như vậy cũng vì thầy ấy nữa, sau lần này chắc thầy ấy sẽ ghét và tởn tôi đến già, thế cũng tốt, thay vì đi chơi đi chơi vs 1 con bé tinh ranh hay bày trò chơi đểu người khác như tôi thì tốt hơn hết là thấy ấy nên chọn 1 cô gái dịu dàng, dễ thương. "thầy Thiên ơi tha lỗi cho em, chúa Giêsu, thánh Ala trên trời hiển linh, hãy rửa tội cho con, con ko cố ý đâu huhu"
Nghĩ vậy nên tôi ko ngần ngại đưa bàn tay tội lỗi ra dùng mảnh chai sắc nhọn để cắt đứt sợi dây đang giữ con ngựa mà thầy Thiên ngồi, từng chút, từng chút một cố lên, sắp được rồi. Lâu ko thấy tôi lên tiếng thầy Thiên hỏi mà ko quay xuống:
- Sao em ko nói gì, ko thích luyện võ miệng nữa à?
- À ko,...ko chỉ là...chỉ là em cảm thấy rất dễ chịu khi đc chơi trò này_ tôi lấp liếm, thực ra tôi ê mông,khó chịu lắm rồi, nhưng thôi vì tương lai con em chúng ta cố lên
- Nếu em thích lần tới tôi sẽ đưa em đi tiếp, còn bây h em đã muốn xuống chưa?
- Chưa...chưa ạ, vòng nữa thầy ơi_ tôi cuống quýt nói, xuống bây h để mà hỏng hết à, sắp đứt đến nơi rồi.
Kết thúc 1 vòng quay nữa ông thầy khỉ vàng bèn lên tiếng:
- Thôi, dừng lại nhé...
Đúng lúc ấy thì.....RẦM.... cả con ngựa gỗ trắng hạ cánh 1 cách thảm thương và viên tướng cưỡi con ngựa trắng chính là ông thầy khỉ vàng Thiên lại càng thảm thương hơn nữa, ngã nhào xuống, cái áo sơmi trắng tinh bị lấm bẩn, tổi vội (giả vờ) rối rít chạy đến đỡ ông thầy dậy, cố nín cười nói:
- Khiếp thầy ngồi kiểu gì mà ngựa ngã thế về nhà nhớ giảm cân đi nhé?
Ông thầy đứng dậy, mặt nhăn nhó vì đau trông đến là tội nghiệp.
Lẽ dĩ nhiên là vòng đu quay đã bị ngừng lại vì đã có 1 con thú dễ thương bị trật bánh lăn ra khỏi cuộc chơi, mọi người đều nháo nhào lên. Ông soát vé từ đâu chạy đến cầm cái que chỉ thẳng vào mặt thầy Thiên quát:
- Cậu làm gì mà để đứt dây thế kia hả, bao nhiêu người chơi ko sao thế mà đến khi cậu chơi lại đứt dây, cậu có biết đã làm ảnh hưởng đến cả vòng quay ko hả, nhìn thấy chưa mọi người đều phải ngừng chơi rồi kìa, lớn tồng ngồng còn học đòi chơi trò con nít (hảo hảo) sao ko sang mấy khu dành cho người lớn mà chơi. Thôi mau đền nhanh lên...
Hihihi cái ông này mắng hay thiệt, chỉ tội cho ông thầy khỉ vàng Thiên, mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt vội rút ví trả tiền bồi thường. Tôi lại ngước khuôn mặt ngây thơ vô (số) tội lên nhìn khuôn mặt đáng thương ấy định hỏi về được chưa thì ông soát vé đã lôi cổ 2 đứa như lôi 2 con cún con đá ra đường.
Ko còn gì để nói ngoài 2 từ nhục nhã, tôi lồm cồm bò dậy định xông vào cho cái ông vô duyên kia 1 bài tẩm quất = mồm, nhưng thôi nghĩ lại bị đuổi ra như thế này cũng lại hay, tôi ngước đôi mắt long lanh như cún con lên nhìn ông thầy khỉ vàng như muốn nói về thôi, nhưng ông thầy đã buông 1 câu xanh rờn chết nửa linh hồn:
- Haizzz, đi chơi đâu nữa nhỉ, hãn còn sớm mà.
Làm sao để cắt cái đuôi này đây, à có cách rồi, hahaha
Nghĩ là làm liền, tôi thực thi kế hoạch B cắt đuôi con khỉ vàng. Tôi bèn giả vờ kêu to lên:
- Ô, có điện thoại_ rồi đưa máy lên tai nghe nói bắt đầu cuộc nói chuyện vs 1 cô bạn tưởng tượng
- SAO??? Mày đang ở đâu cơ?
.....
- Cái gì????? Có nhầm ko đấy....phải trả bao nhiêu cơ?
....
- Thôi được rồi cứ bình tĩnh, nín đi đừng khóc tao đến ngay đây
Tôi cụp máy xuống khuôn mặt ánh lên sự lo lắng ông thầy khỉ vàng bèn hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra thế Nhiên?
Tôi ngước khuôn mặt lo âu, ánh mắt ươn ướt lên nhìn thầy khỉ giọng nói đầy thương tâm:
- Làm thế nào bây h thầy ơi, bạn em cái Trang ấy nó vào bar rồi bị người ta lừa uống hết 1 chai rượu xịn, nên h ko có tiền trả, người ta dọa nếu ko trả tiền sẽ đánh nó gãy răng, huhuhu.....rõ khổ_ tôi đưa tay lên mặt vờ lau nước mắt.
- Thôi em đừng khóc nữa có gì từ từ giải quyết
- giải quyết ntn đây, em ko thể bỏ nó được, bố mẹ nó lại đều ra nc ngoài hết rồi, mà em lại ko có tiền híc...híc..
- Thế này đi tôi theo em đến đó, trả tiền hộ bạn em được ko?
Mắt tôi sáng lên, nở 1 nụ cười tươi rói tôi vui vẻ nói:
- Thật hả thầy? em cảm ơn thầy lắm lắm, lúc nào em sẽ bảo nó giả tiền thầy. vậy mình đi đi
- Ừ, à mà sao bạn em lại đi bar thế, nơi ấy ko tốt cho hs đâu_ ông thầy khỉ vàng đột nhiên lên tiếng nhắc nhở
- Thì... thì tại nó thất tình ấy mà, con gái thời nay dại lắm.
- Thế nếu em cũng thất tình thì em sẽ làm gì_ ông thầy dò mắt hỏi tôi
- Ngồi trong phòng thiền 1 h_ tôi trả lời ngay
- Để làm gì_ ông thầy khỉ vàng thắc mắc
- Để nghĩ cách trả thù hắn chớ sao nữa, hỏi lạ.
- Trời, pó tay, đúng là thê thảm cho ai đụng vào em rồi
- thầy khen nhiều quá em sắp nổ mũi rồi nè, thế h có đi ko?_ tôi hỏi rồi lon ton đi trước nhanh chân bước về phía 1 quán bar ngay ngay bên kia đường, trong lòng cảm thấy hơi tội lỗi, nhưng tôi đã báo trước rồi mà đi cạnh tôi ko chột thì cũng què, biết điều thì thầy khỉ Thiên nên sơm sớm tránh ra Haizzzz....
Chúng tôi dừng chân trước 1 quán bar khá lớn, bên trong có các ánh đèn xanh đỏ lập lòe, tiếng nhạc xập xình điếc lỗ tai, tôi hơi ngần ngừ 1 chút vì đây là lần đầu tiên tôi đến những nơi như thế này, ông thầy cũng thế trông cái mặt ngu ngơ đến là bùn cười (2 cháu ngoan Bác Hồ), rồi tôi mạnh dạn kéo ông thầy đẩy cửa bước vào trong. Khỏi phải nói ông thầy tôi nổi bật ntn trông cứ như 1 ngôi sao sáng nhất đẹp nhất trên bầu trời đen ngòm vậy. Các cô gái đều ăn mặc mát mẻ, để lộ cặp chân dài đến nách, son phấn lòe loẹt, đều nhìn ông thầy khỉ vàng đôi mắt đắm đuối mơ màng. Tôi nhìn sang ông thầy đúng là ông ấy đẹp trai thật trên người tỏa ra vầng hào quang sáng chói. Nhiều lúc cũng phải xem lại cảm giác của tôi mới được, tại sao tôi lại chẳng có cảm xúc gì khi đi cạnh ông thầy khỉ vàng nhỉ? Haizzz hay là tôi bị let? Ôi ôi...tôi đang nghĩ gì thế này, 1 mĩ nữ tài sắc vẹn toàn như tôi (sặc) mà lại đi yêu con gái thì hỏng. Thôi phải thực hiện kế hoạch đã, rồi bàn đến chuyện ấy sau. Tôi nhìn những cô gái 1 lượt cảm thấy hài lòng, vs những cô gái này vc lợi dụng họ là quá dễ dàng. Tôi quay sang nói nhỏ vs ông thầy khỉ vàng đang đứng đút tay vào túi quần, mặt trông ngu ko chịu đc:
- Thầy, thầy đứng yên đây nhé, em vào xem có chuyện gì, rồi thử đàm phán xem sao, nếu ko được thì em gọi thầy vào trả tiền hen?
- Ừ_ ông thầy gật đầu mỉm cười dịu dàng khiến lũ con gái cứ phải nói là ngất lên, ngất xuống.
Tôi nhanh chân lủi vào sâu trong quán, rồi đi đến bên tổng cộng là 6 cô gái xinh đẹp khác nhau thì thầm vào tai họ cùng 1 câu là:
- Chị xinh đẹp ơi, chị có thấy cái anh tóc vàng đằng kia ko, em là em gái của anh ấy, trông thế thôi chứ rất nhát gái, anh ấy thích chị lắm nhưng ko dám nói nên nhờ em ra tỏ tình hộ, nếu chị thích thì hãy đến vs anh ấy, nhớ là phải mạnh tay vào thì anh ấy mới nghe lời, nhé hihi
Lẽ dĩ nhiên là 6 cô gái tin sái cổ sung sướng như được lên mây, cả 6 cô đều lao đến vồ lấy ông thầy khỉ vàng như mèo vồ cá ra sức nũng nịu, kéo tay kéo chân, khiến ông thầy ú ớ, chẳng hiểu gì cả. Nhân lúc ấy tôi nhanh chân bước ra ngoài, ông thầy khỉ vàng nhìn thấy tôi vội kêu lên:
- Này,...này cứu tôi vs, em đi đâu đấy.
Tôi quay lại mỉm cười rõ tươi kêu lên:
- Em đi trước đây, thầy cứ ở lại vui chơi cho đời mới mẻ nhé. Kha..kha...kha
Rồi tôi hôn gió ông thầy 1 cái lẹ làng đẩy cửa bước ra ngoài trước đôi mắt trân trối của người thầy vĩ đại.
Ko khí bên ngoài thật dễ chịu, khiến tôi chỉ muốn nhảy lên hét to rằng tự do muôn năm, tôi quay nhìn cái quán bar lần cuối nhanh chân phóng đi trước khi ông thầy khỉ vàng thoát khỏi vòng tay của các nữ nhi. ÔI,thầy yêu quí, thầy ko nên trách em làm gì, đây cũng đc coi như 1 trải nghiệm mới mẻ trong cuộc đời của thầy mà.
Tôi tung tăng bước trên con đường ngập tràn ánh nắng và sự tự do, hạnh phúc có những khi chỉ đơn giản thế thôi khe..khè..khè, tôi sung sướng nở nụ cười tươi như hoa buổi sớm, nhưng sao tôi thấy mình như 1 ngôi sao nổi tiếng thế nhỉ, bằng chững là nhũng người xung quanh đều nhìn tôi vs ánh mắt thương hại, có vài người còn định gọi điện thoại đến bv Gia Lộc để hỏi xem có bệnh nhân nào trốn trại ko, huhuhu đúng là đau hơn hoạn. Nhận thấy được sự nổi tiếng của mình nên tôi đành thu răng lại, trở về vs vẻ nghiêm túc (giả tạo).
Nhưng sao bỗng nhiên tôi lại có cảm giác khó chịu nhỉ? cảm giác này là gì đây. Ọt...ọt..ọt tiếng kêu này đã nói lên tất cả, đúng vậy tôi đang rất đói, tôi đưa tay lên xem h, 11h15" thảo nào mà tôi cảm thấy đói, tầm này ở nhà là tôi đang ngồi vào bàn xơi cơm ngon lành rồi, nhưng bây h ở nhà làm gì có cơm để ăn, bà mẹ độc ác đã đẩy tôi đến bức đường cùng, còn ko thèm nấu cơm cho tôi ăn nữa, nhưng cái chính là đến tiền bắt xe buýt về nhà tôi còn ko có nữa là, chẳng lẽ tôi phải lê cả cái tấm thần tàn này đi bộ mấy cây số để về nhà trong cái tình trạng đói đến lả đi thế này ư. Ko chịu đâu huhuhu....
Hay là quay lại quán ba để tìm ông thầy khỉ vàng nhỉ? suy nghĩ ấy vừa hình thành trong đầu đã bị tôi gạt phắt đi, bây h quay lại để ông ấy bóp cổ đưa tôi đi du lịch âm tào địa phủ à? Mà cái chính là tôi đã bày ra bao trò để khiến ông thầy thê thảm bây h lại quay lại muối mặt xin 1 bữa cơm ư? Ko đời nào, lòng tự trọng của tôi ko cho phép.
À... tôi suýt nữa thì reo lên, sao tôi lại quên con bạn nối khố của mình nhỉ, nghĩ vậy tôi sung sướng mở máy bấm số của con Trang, tôi đưa máy lên tai nghe, giọng nói lanh lảnh của con Trang khiến cho tôi có cảm giác đang đc đi chơi...trên thiên đàng:
- Tôi là Trần Minh Trang hiện h tôi đang bận, ko thể nghe máy, hãy để lại lời nhắn sau tiếng tút..tút.
Liền sau đó là 1 tràng dài những tiếng tút, tút tôi giận đến méo cả mặt, suýt nữa thì đáp cái điện thoại ra đường, bạn bè thế đấy, lúc tôi được hưởng phúc thì quay trái quay phải, trước mắt, đằng sau chỗ nào cũng thấy cái mặt nó, nhưng khi gặp khó khăn thì tìm khắp nước cũng chả thấy cái bóng nó đâu. Bận, bận cái gì cơ chứ, có mà bận đi chơi vs trai thì thì có, đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn.
Tôi khổ đến sắp khóc lên đây, đúng là gậy ông đập lưng ông, sớm ko, muộn ko, lại đúng đến h ăn chưa mới cắt được đuôi ông thầy. Có lẽ ông trời đang phạt tôi đây mà huhuhu. Đang đau khổ vật vã thì tôi thấy 1 dáng người rất quen, đang ngồi ở quán nước. Ôi...ôi cái bóng dáng "thân thương" ấy có chết tôi cũng ko quên, đúng vậy cái người có khuôn mặt đẹp tuyệt vời ấy, dáng chuẩn như người mẫu ấy, mái tóc màu nâu hạt dẻ quyến rũ ấy, ko ai khác chính là hotboy số 1 trường Thanh Đằng- Trần Lam Phong, xem ra ông trời vẫn chưa triệt đường sống của tôi rồi hahaha. Nếu tôi chủ động đến chào hỏi hắn, biết đâu hắn lại hứng lên đãi tôi 1 bữa cơm, nhà hắn giàu lắm mà, dù sao tôi vs hắn cũng gọi là chỗ quen biết (dù toàn đối đầu, đá đểu nhau), vả lại hắn và tôi dù sao cũng học cùng khối, bạn bè mà.. hihi.
Nghĩ vậy nên tôi sung sướng chạy lon ton đến chỗ hắn ngồi vờ như tình cờ đi ngang qua, tôi reo lên vui vẻ:
- A bạn Phong, còn nhớ mình ko?
Hắn quay ra nhìn tôi, đôi mắt ánh lên sự kinh ngạc, rồi lấy lại vẻ lạnh lùng thường trực, hắn khẽ nhếch mép mỉa mai nói:
- Ồ, ai trông như thần đồng của trường chúng ta ấy nhỉ? tình cờ thật, cơn gió độc nào đã đưa cậu đến đây thế?
tôi nghĩ nhưng ko dám nói ra sợ hắn tức bỏ đi 1 nước thì tôi chẳng có cơm mà ăn, vì thế nên tôi phải nén giận, nuốt cục tức vào bụng chờ ngày sau xử lí mỉm cười ko nói gì
- Sao ko đốp lại à? Bình thường cậu nói giỏi lắm mà, ko phải cứ mỗi lần thấy tôi là cậu lại dùng võ miệng đánh tôi đôm đốp đấy sao, tự dưng hôm nay im hơi lặng tiếng thế, lại còn chủ động đến chào hỏi tôi nữa , ăn nhầm phải cái gì à?
tôi hằn học nghĩ Nhưng vẫn nở 1 nụ cười hàm tiếu e lệ, giở giọng ngây ngô đáp:
- Ô, tôi có thế à, lúc nào ở đâu sao tôi ko nhớ nhỉ, chắc cậu nhầm chứ...làm sao tôi lại có thể tỏ ra khó chịu vs 1 người đẹp trai, tài giỏi như cậu chứ hihi (ko nhầm đâu).
- Hừ hay là cô mê tôi rồi nên mới cố tình mặc đẹp thế này để đến cho tôi ngắm._ hắn nhếch mép cười đểu
Hự, trời đất quỷ thần ơi, hắn đang nói cái gì vậy trời, tên này đúng là đu cây cao quá rồi, cẩn thận ngã nát cái bàn tọa. Tôi lại cố nặn ra 1 nụ cười tươi ko nói gì cả, huhu có xin bữa cơm cũng phải khổ thế đấy, hạch họe đủ điều, Trần Lam Phong mi nhớ đấy, ta mà ăn xong cơm thì mi biết tay.
- ko nói gì có nghĩa là thật rồi.
- Ôi 1 người đẹp trai như cậu thì hút hồn người khác là đúng rồi ( hút chó thì đúng hơn), hihi ai chứ cậu Lam Phong thì con gái cứ phải đổ rầm rầm hihi
- Thôi đi, ko cần đóng kịch nữa đâu, tôi đã nói là tôi nhìn thấu tim gan à quên... bản chất của cô mà.
Nghe câu nói của hăn mà tôi suýt phá lên cười, cũng chỉ vì cái câu "nhìn thấu tim gan" mà hắn bị tôi chỉnh cho 1 trận toát cả mồ hôi hột.
Tôi vội kìm lại cơn cười = 1 nụ cười bán nghuyệt đúng chất giẫn dỗi nói:
- Ấy ấy, nghi oan cho người khác là xấu lắm đấy.
- Tôi ko tin cô..._ nhưng hắn chưa kịp nói nốt câu thì đã có 1 giọng nữ lanh lảnh vang lên:
- Anh đợi em lâu chưa, xin lỗi đường kẹt quá._ rồi ngó sang tôi cô ta nhíu mày hỏi_ anh đang nói chuyện vs con nhỏ nào thế, anh bắt 2 tay hả? ko biết đâu huhu
Rõ khổ, vừa đến đã bù lu bù loa lên rồi. Tên Phong thì nhíu mày khó chịu xẵng giọng nòi:
- Ngồi xuống đi, vừa đến đã lằng nhằng điếc hết cả tai, ko thích thì chia tay_ ôi xem cách hắn nói chuyện vs con gái kìa
- Em xin lỗi, đừng giận, mình đã quen nhau ngày nào đâu mà chia tay._ cô gái nói vs khuôn mặt buồn như con chuồn chuồn.
Hừ té ra là hẹn hò, thế là mất bao công sức từ nãy đến h, bực mình tôi trở lại nguyên hình cười mỉa mai:
- Ôi cha, cậu Phong đào hoa dữ, bạn gái thứ mấy trăm rồi đây cậu? ko khéo mai sau, cậu lại nổi tiếng trên toàn thế giới vs biệt danh: người có trái tim nhiều ngăn nhất đấy nhỉ, đến lúc ấy đừng quên tôi nhé
- Cậu... hừ cuối cùng cũng lộ nguyên hình.
- Haha cậu chắc mê Tôn ngộ ko lắm nhỉ, thời đại nào rồi mà còn có lộ nguyên hình. Này, tôi bảo, nói gì thì nói nhỏ thôi, kẻo bọn trẻ con nó nghe thấy nó lại cười cho.
- sao, sao cậu dám chế giễu tôi hả??
- Hỏi ông trời vì sao Nhiên lại dám
Ông trả lời tại Phong ngốc quá thôi hahaha_ tôi xuất khẩu thành thơ
- Cậu, được lắm, ko có vc gì làm nên chọc tức tôi đấy à?
- Hừ, thực ra tôi cũng chẳng muốn dính đến cậu làm gì cho đời héo úa, thấy cái mặt cậu là tôi như thấy điểm hung trong quả cầu tiên tri của Harry Potter phải tránh càng xa càng tốt, nếu ko phải vì tôi đang gặp nạn cần nhờ đến cậu thì h chúng ta đã ở 2 đầu chiến tuyến rồi_ tôi bực mình nói
- Gặp nạn??? Cần giúp đỡ???_ hắn trố mắt nhìn, ngạc nhiên hỏi tôi.
- Có gì mà phải ngạc nhiên, tôi ko được gặp nạn chắc mà thôi tôi có chết cũng chẳng thèm nhờ đến sự giúp đỡ của 1 tên lưu manh giả danh tri thức, ác quỷ đội lốt người, đười ươi lai khỉ đột, sắp chột trong nay mai, nhìn thôi đã gai mắt... như cậu_ tôi xỉ hắn một tràng dài cho bõ tức
- Này, ai cho cô nói như thế hả???_ 1 giọng nói bực tức vang lên nhưng ko phải của Phong mà là của cô bạn gái đi bên cạnh hắn, thì ra từ nãy đến h tôi và tên Phong cứ cãi nhau mà ko để ý đến sự hiện diện của cô ta khiến cô ta bực tức, bây h lại nghe tôi mắng người yêu mình như thế nên cảm thấy xót đây mà. Thôi dù sao tôi cũng nên phắn sớm ở đây cũng chả ích gì chỉ tổ tốn nước bọt, vì thế nên tôi nhẹ nhàng nói:
- A xin lỗi, tôi đi ngay đây ko làm ảnh hưởng đến 2 người nữa, hihi
- Hừ, đúng là trơ trẽn, đã đen đúa còn đòi mặc váy trắng, đã xấu xí còn đòi nói chuyện vs Phong_ cô ta khinh khỉnh nhìn tôi kênh kiệu nói.
Ơ hơ hơ, gì thế này, tôi đây đã định lặng lẽ rút êm, thế mà cô ta cũng ko tha, đúng là cây muốn lặng mà chó í lộn gió chẳng ngừng. Đã thế tôi cho biết thế nào là lễ độ, dám nói tôi trơ trẽn. Còn nữa, tôi mà đen đúa, xấu xí ư, hoang đường, tôi ko đen mà còn trắng nữa là đằng khác, tuy nhiên cô gái này còn trắng hơn, đúng vậy rất trắng, đấy chính là điểm đáng tự hào nhất của cô ta, nên mới đem ra so sánh vs tôi đây mà. Vậy thì tôi sẽ dùng chính cái điểm tự hào nhất của cô ta đánh cho cô ta tơi bời ko dám hé răng nữa hehe
Tôi bèn mỉm cười nhẹ nhàng nói vs cô ta:
- Chị trắng thật đấy, ngượng mộ quá_ tôi suýt xoa
- Dĩ nhiên rồi, biết điều thì tránh xa Phong ra.
- Vâng, em chỉ cần nhìn chị là biết mình ko có cửa rồi, vẻ đẹp của chị chắc sẽ càng tỏa sáng nếu đi trong đêm tối, người đi đường nhìn thấy chắc ngất luôn_ tôi nịnh
- Thật sao?_ đôi mắt của cô ta sáng lên khiến tôi suýt phì cười
- Vâng, vẻ đẹp của chị gợi cho em nghĩ đến 1 vai diễn trong 1 bộ phim
- Phim gì thế?
- À, là bộ phim kinh dị xác ma chết trôi._ tôi thản nhiên đáp ko quên nở 1 nụ cười.
- Hả hả????? mày dám nói tao giống mà à, chán sống rồi chắc._ cô ta bật dậy hét lên đưa tay định đánh tôi
- Ấy chết rồi, đừng nổi giận kẻo bệnh phát tác._ tôi vội nói to lên, khiến cô ta nghe thấy vội dừng lại, trừng mắt hỏi:
- Bệnh gì mà phát tác?
- Chậc, em cũng ko định nói đâu, nhưng bệnh chị nặng quá rồi em sợ..._ tôi làm vẻ mặt lo lắng nói
- Sợ, sợ cái gì
- Híc, chắc chị ko biết, từ nãy em quan sát chị, thấy chị đã bị mắc bệnh bạch tạng_ tôi ủ ê nói_ giai đoạn cuối rồi khó chữa lắm, dấu hiệu của bệnh hiện rõ trên người chị, da trắng bệch xanh xao, mắt thâm, lúc nổi giận thì gân xanh nổi rõ
- Cái gì, bệ..nh bạ..c..h tạng ư? Sao... sao mày biết?
- Mẹ em là bác sĩ chuyên chữa bệnh bạch tạng mà_ tôi ngây thơ nói
- Thế có dễ chữa ko?_ chị ta run run hỏi
- Theo như em thấy thì 4 người bị mắc bệnh bạch tạng thì đều ko chết cả 4_ nghe thế cô ta thở phào nhẹ nhõm, tôi nở 1 nụ cười đểu nói thêm_ thế nhưng....
- Nhưng sao?
- Chẹp, nhưng trong đó có 3 người trở thành người thực vật, còn 1 người thì mắc chứng thần kinh
- hả.........ả????????_ cô ta kinh hãi kêu lên rồi ko kiềm chế được đứng dậy quát ầm lên:
- Mày lừa tao phải ko, con bé kia, ******, cút đi cho khuất mắt tao.
Giận quá mất khôn, nên cô ta dùng những từ ngữ thật khó nghe để mắng tôi, nhưng thôi dù sao tôi cúng đã gieo giắc vào lòng cô ta sự sợ hãi, nên cũng ko giận gì lắm, chỉ nhìn cô ta mỉm cười hối lỗi.
Đột nhiên....RẦM..... 1 âm thanh kinh khủng vang lên, tên Phong đập bàn 1 cái thật mạnh đứng dậy quát:
- Biến, biến ngay cho tôi
Gì,...gì thế này hắn đuổi tôi ư? Còn nói tôi biến nữa được, được thôi tôi biến cho mấy người rảnh nợ. Tôi trừng mắt nhìn hắn rồi ko thèm nói câu gì quay ngoắt người bỏ đi. Tôi và hắn đã từng cãi nhau, nhưng chưa lần nào hắn quát tôi như thế cả, được tôi đây cũng chẳng thèm. Nhưng sao tôi cảm thấy khó chịu, muốn khóc quá, thầy Thiên ơi, em nhớ thầy. Huhuhu
Đột nhiên có bàn tay giữ tôi lại, tôi quay mặt xuống xem cái kẻ nào dám bắt nạt con gái nhà lành, giũa đường giữa chợ mà dám nắm tay nắm chân thì đập vào mắt tôi là khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Hắn nhìn tôi càu nhàu:
- Này sao chưa nói gì mà đã bỏ đi thế
Cái gì thế này, vừa đấm vừa xoa ư, ban nãy còn quát tôi biến đi thế mà h còn hỏi như vậy thật nực cười, tôi cáu kỉnh nói:
- Chẳng phải cậu đuổi tôi đi ư? Tôi biến để 2 người thoải mái tâm tình
- Trời đất, cậu hiểu nhầm rồi, tôi ko phải bảo cậu, người tôi muốn biến đi là cô ta kìa_ Hắn nhăn nhó nói, rồi cười cười hất mặt về phía đằng xa nơi có 1 cô gái đang lủi thủi bước đi, chính là cô nàng bạch tạng cãi nhau vs tôi lúc nãy.
Tôi tuy cảm thấy vui vui vì người bị đuổi ko phải là tôi, nhưng nhìn bóng cô gái tôi bỗng thấy xót xa, cái cách hắn đối xử vs các cô gái thật sự tàn nhẫn quá.
Tôi bỗng cảm thấy tức giận, biết đâu hắn đuổi tôi đi để tạm chia tay vs cô bạn kia rồi sau đó lại chạy theo tôi để giải thích, à định bắt cá 2 tay đây mà. Nghĩ thế nên tôi hất tay hắn ra rồi gắt lên:
- Bỏ ra.... Đuổi đi rồi còn chạy theo tôi làm gì, tôi ko phải là cái loại bám váy đàn ông í lộn bám quần đàn ông đâu nhé, đuổi thì đây đi, đây cũng chẳng thèm .
- Khổ quá, tôi phải nói ntn thì cậu mới tin đây, người tôi muốn đuổi ko phải là cậu.
- Có ma ms tin cậu, cậu quát biến đi mà ko thèm nói rõ tên trong khi ở đó có đến 2 cô gái, thì ai biết cậu đuổi người nào, trong tình huống ấy, chẳng lẽ tôi cứ đứng trơ mắt ếch nhìn để bị sau đó bị đá đi như con cún à?
- Thôi, thôi đc rồi ko nói chuyện này nữa.... thế cậu đến tìm tôi có chuyện gì ko?
- Chẳng có gì cả _tôi sẵng giọng đáp
- Thế ai vừa bảo mình gặp nạn, còn bảo cần sự giúp đỡ của tôi?
- À thì..._ trời ạ, mải cãi nhau vs hắn mà tôi quên mất nỗi bất hạnh của tôi lúc này, cái bụng của tôi đang biểu tình dữ dội đây, vì thế mà từ khuôn mặt cau có khó chịu tôi vội thay = 1 nụ cười tươi tắn nói _ aha bây h mới nhớ ra, cậu Phong có trí nhớ tốt thật đấy hihi
- Gì...gì thế này...sao cậu thay đổi bộ mặt nhanh thế, cậu lại định giở trò gì hả?
- Ầy...ầy, sao cậu toàn nghĩ xấu cho người khác thế, sống ko thọ đâu.
- Thế có chuyện gì thì nói đi chứ lằng nhằng mãi.
- Hihi Phong nè, h là trưa rồi ha?
- Ừ, thì sao?
- Thì cậu ko thấy đói hả?
- Ko, tôi vừa ăn trưa rồi.
Trái đất như ngừng quay, trời ạ thế mà tôi còn ôm cái mộng tưởng sẽ được hắn đãi ăn trong 1 nhà hàng sang trọng cơ đấy, té ra hắn đã xơi bữa trưa 1 cách ngon lành từ trước rồi, thế mà cũng ko thèm nói huhuhu ông trời ơi, đến cơ hội sống cuối cùng ông cũng triệt phá của con ư. Ôi, chúa ơi tôi đói phát run lên đây. Hừ hừ, thế mà từ nãy đến h tôi cứ phải cười, nói như 1 con ngố vs cái tên chết dẫm này. Đã thế lại phai nghe cái giọng lạnh lùng, nhừa nhựa của hắn nữa chứ.
- Này cậu sao thế bị đơ à? Sao tự dưng lại hỏi chuyện đó._ hắn hỏi
- Mặc xác tôi, tôi chẳng thèm nói vs cái loại vô duyên, vô dáng, vô dạng, vô hình, vô tình, vô nghĩa, ko cho người ta được đĩa thịt quay như cậu...._ tôi bực mình hét toáng lên
- Ê, tôi làm gì mà cậu mắng tôi kinh thế?_ hắn nhăn mặt hỏi tôi
- Hừ, cậu có bị thiểu năng trí tuệ ko, sao tôi nói từ nãy đến h mà cậu cũng ko chịu hiểu thế?
- Vừa vừa thôi nhé, cậu ko nói làm sao tôi biết, đã thế lại cứ mắng tôi xa xả ấy_ hắn bất bình nói
Chúa ơi, xin người hãy giáng cho cái tên đang đứng trước mặt con đây 1 tia sét, cho hắn nổ não luôn đi, thật ko hiểu hắn ngốc thật hay giở vờ ngốc nữa.
- Nói đi chứ.
- Tôi... tôi .._ tôi lúng túng, chẳng lẽ bây h lại nói toẹt ra là tôi đói nhưng lại ko có tiền muốn hắn mời 1 bữa ư? Ko được như thế thì mất mặt lắm.
- Tôi sao? Sao cậu cứ ấp úng như gà mắc tóc thế?_ hắn gắt lên
- Tôi...tôi, ko..ko có gì cả...ọc....ọc...ọc_ ôi trời ơi cái bụng chết tiệt ko thèm hỏi ý chủ nhân đã biểu tình rồi, sớm ko kêu, muộn ko kêu lại kêu đúng lúc này, làm cho chủ nhân của nó là tôi đây ngượng chín cả mặt huhuhu, ước gì ở đây có 1 cái lỗ nhỉ tôi sẽ ko ngần ngại mà chui xuống.
Tôi ngước khuôn mặt đỏ lừ vì ngượng lên len lén nhìn Lam Phong, ôi chúa ơi, cái biểu hiện trên khuôn mặt hắn khiến tôi ngượng đến chết đi mất. Thằng cha ấy tròn mắt lên nhìn khuôn mặt đỏ ửng rồi lại nhìn xuống cái bụng lép kẹp đến siêu mẫu cũng phải ghen tị của tôi, khuôn mặt trông ngố ko chịu được. tình trạng ấy kéo dài 30s, khiến tôi bực mình gắt lên:
- Nhìn....nhìn.. cái gì mà nhìn, rõ vớ vẩn.
- P..h...i...i....ì hahaha dễ thương quá_ Hắn nói và nở 1 nụ cười tươi đẹp mê hồn khuôn mặt ánh lên sự thích thú, nhưng đẹp hay ko tôi ko quan tâm, cái chính là hắn đang đem tôi ra làm trò đùa, huhuhu mất mặt quá, đúng là có thực ms vực đc đạo, vì thế ko có thực, đạo của tôi đã rớt cái oạch, đau đớn quá. Tôi tức giận nghiến răng ken két trừng mắt nhìn khuôn mặt đểu của hắn.
Sau vài giây hạnh phúc khi được cười trên nỗi đau khổ của tôi, lúc này hắn mới để ý đến khuôn mặt đằng đằng sát khí, tí nữa thì giết người của tôi. Hắn vội thu nụ cười lại, quay mặt sang hướng khác đưa tay lên sát miệng vờ ho khù khụ. Rồi khẽ đằng hắng giọng, hắn quay sang nhìn tôi cười tủm tỉm nói:
- E..hèm, ừm... này tôi bỗng thấy đói quá, hay là chúng ta sang bên kia tìm quán cơm nào ngồi ăn đi, dù sao cũng đã trưa rồi.
Nụ cười trên khuôn mặt hắn bị ghìm lại bằng cách cố mím thật chặt môi, quai hàm bạnh ra khuôn mặt đỏ ửng lên, nhưng đôi mắt hắn thì vẫn ánh lên sự thix thú, hừ đồ đểu, sao ko cười to nữa lên. Hắn nghĩ sau khi đã cười chế giễu tôi thoả thuê rồi bố thí cho tôi 1 bữa cơm thì tôi sẽ cảm kích hắn đến phát khóc chắc, ko đời nào, đây ko thèm, nếu vài phút trước hắn nói như vậy thì có thể tôi sẽ đội ơn hắn lắm lắm, nhưng bây h thì cơn giận và xấu hổ đã át cơn đói rồi dù hắn có dải kim cương mời tôi đến quán cơm tôi cũng chằng cần, vì thế nên tôi tức giận hét lên :
- Hừ ko thèm nữa, có chết đói tôi cũng ko nhờ đến cậu
Nói rồi tôi giận dỗi bỏ đi, đúng là nhục như con đùng đục.Nhưng mờ ư..ư..ư cái bụng tôi nó đúng là chân thực đến phát cáu cứ sôi lên ùng ục đánh trống ầm ầm, tôi đói đến giã rời chân tay, tứ chi bải hoải, biết thế ko thèm làm cao, cứ muối mặt ngồi ăn cùng hắn rồi sau đó tính kế trả thù sau có phải tốt ko, bây h chẳng lẽ lại phải lết cái thân tàn này về nhà chờ đến bữa tối chắc, ko chịu đâu huhuhu. Đúng lúc ấy thì....
- Này chờ đã....
Và bàn tay tôi bị giữ lại.....
Tôi vốn ko phải là 1 đứa hay tưởng tượng nhưng lúc này đây tôi nghĩ mình đang tưởng tượng. Bởi vì cùng 1 câu: "này chờ đã.." mà có đến 2 người nói, và...bàn tay tôi thì bị giữ lại ko phải 1 bên mà là 2. Tôi quay mặt sang bên phải, khuôn mặt lạnh lùng của tên Phong đập vào mắt khiến tôi giật mình suýt sặc. Hắn nhìn tôi trừng trừng quát lên:
- Sao cậu cứ thích tự tiện bỏ đi mà ko thèm hỏi tôi thế.
Ơ hơ hơ cái đồ chập cheng bị lang ben này, tôi có chân thì tôi đi chứ vc gì phải báo cáo hắn, tôi định gân cổ lên quạt cho hắn 1 trận, thì bỗng thấy bàn tay trái của mình đau nhói, tôi vội quay phắt sang bên trái, ôi trời ơi ông thầy khỉ vàng đang nhìn tôi trừng trừng= đôi mắt toàn lòng trắng, quai hàm bạnh ra, ông thầy quát lên khiến tôi suýt căn phải lưỡi:
- Nói mau, sao em lại làm thế vs tôi, con gái gì mà ác thế.
Tôi định xin lỗi nhưng đã bị tên Phong giật mạnh tay phải quát:
- Cậu nói đi chứ, sao lại đột nhiên bỏ đi hả
- Ơ tôi...
Ông thầy khỉ vàng lại giật cánh tay trái của tôi cũng quát ầm lên:
- Sao em ko trả lời hả?
- Ơ em...
- Sao cậu lại dám lờ tôi, nói chuyện vs tên khỉ vàng ấy hả_ tiếng Phong
- Ai cho cậu bảo tôi là khỉ vàng hả ****** nâu kia, Nhiên đừng để ý đến hắn, mau đi vs tôi_ Ông thầy Thiên lên tiếng đốp lại.
- Ko, cậu mà đi vs hắn là chết vs tôi.
- Hừ, cậu là ai mà dám dọa em ấy?
- Thế anh là ai mà dám đòi đưa cậu ấy đi?
- Tôi là ai cậu ko cần quan tâm, ****** nâu ạ
- Thế tôi là ai anh cũng ko cần quan tâm, đồ khỉ vàng ạ.
- Cậu muốn đấu vs tôi đến cùng phải ko?
- Chỉ sợ anh ko dám thôi.
Cứ thế 2 cái tên trốn trại này giàng co nhau kéo tay tôi qua lại, bọn hắn làm cứ như thể tôi là 1 món đồ chơi vô tri vô giác, người tôi chỉ chực vỡ ra làm 2 mảnh, bọn hắn cứ tiếp tục cãi nhau, ko thèm để ý đến khuôn mặt méo như quả kéo của tôi, đôi mắt phát ra điện, xém làm cho tôi cháy như than. Tức nước vỡ bờ, tôi giật mạnh tay mình ra khỏi 2 tên kia và giận dữ gào lên:
- Này, đồ điên có thâm niên, 2 người có thôi đi ko hả, nếu muốn thì hãy nắm tay đi khuất mắt tôi rồi hãy cãi nhau, đang đói đến chết đi đc còn lôi tôi ra làm vật thí mạng nữa, dở nó cũng phải có mức độ thôi còn để người khác dở mới nữa chứ.
2 tên lập tức dừng lại, ngơ ngác nhìn tôi, vẻ mặt đều dịu đi rồi cùng nói:
- Tôi xin lỗi_ đồng thanh tập 2
- Này, ai cho cậu nói theo tôi hả ****** nâu?
- Có mà anh bắt chước tôi thì có, đồ khỉ vàng.
Ôi, ôi cứ như thế này thì 2 tên kia sẽ cãi nhau tới sáng mất, thân tôi đúng là thân con châu chấu mà, thôi được rồi đành đánh lạc hướng họ vậy, nghĩ thế nên tôi kêu to lên:
- Ối chà, đói chết mất
- Vậy chúng ta đi ăn cơm đi_ đồng thanh tập 3
Tôi vội vàng lên tiếng trước khi 2 tên kia lại tiếp tục cãi nhau:
- Vậy chúng ta đi thôi, tôi đói lắm rồi.
- Đến nhà hàng nhật đi_ Phong nói
- Ko, cơm Ý ngon hơn_ thầy Thiên phản pháo
- Nhật
- Ý
- Nhật
- Ý
....
- Thôi đi, cho tôi xin 2 chữ bình yên, các người ko cãi nhau thì ko chịu đc hả, lớn rồi mà như con nít, còn ra thể thống gì nữa,
- Thế em muốn ăn cơm gì? Nhật hay Ý?
- Chẳng Nhật nheo hay Ý ** gì hết, ăn cơm Việt Nam, đến nhà hàng kia đi tôi đói sắp lả đến nơi rồi.
Thế là 3 chúng tôi bước vào cửa hàng ngay bên kia đường, thực đơn vừa đc đưa ra Phong và thầy Thiên đã thi nhau gọi món 1 lúc sau trên bàn chúng tôi ngồi đã ngập tràn thức ăn ngon. Trời ạ, họ nghĩ tôi là heo chắc, làm sao có thể ăn hết chỗ này, dù nhà có giàu thế nào đi chăng nữa cũng ko nên phô trương nt chứ, tôi lắc đầu ngao ngán rồi... lao vào ăn, tại đói quá mà.
- Em ăn thịt gà đi_ thầy Thiên nói rồi mỉm cười gắp vào bát tôi 1 miếng thịt gà ngon lành, nhưng tôi chưa kịp đưa miếng thịt gà lên miệng thì đã bị Phong chặn lại, vất trả miếng thịt gà vào bát của ông thầy khỉ vàng càu nhàu:
- Đừng có ăn thịt gà, xương cứng lắm dễ hóc (trời ạ, hắn xem tôi là đứa trẻ lên 3 à), ăn tôm đi, tôm nhiều dinh dưỡng lắm_ rồi hắn gắp vào bát tôi con tôm to sụ.
Lẽ dĩ nhiên là lại xảy ra 1 cuộc cãi nhau
- Này_ tiếng nói nhỏ nhẹ của tôi vang lên cắt đứt cuộc cãi nhau_ đã có ai nói 2 người giống 2 con cún con đang tranh ăn chưa? Nếu chưa thì h đã có tôi rồi nhỉ?_ tôi mỉm cười dịu dàng nói rồi đột nhiên
RẦM...._ tôi đập bàn đứng dậy quát:
- có biết đây gọi là gì ko? Là tức nước vỡ bờ đấy, cái gì nó cũng phải có chừng mực thôi, điên cũng phải có lúc dở cũng phải có h thôi chứ, là gì mà khùng quanh năm suốt tháng, đủ 4 mùa xuân hạ thu đông thế, nói cho mà biết tôi ghét gà, tôi căm tôm và tôi sẽ căm thù 2 người nếu còn tiếp tục.
Sau khi hả giận bằng cách quạt cho 2 tên này 1 bài, tôi mới chợt nhận ra mình đang là trung tâm của những ánh mắt. Ngại quá, tất cả cũng chị tại 2 tên mắc dịch này, tôi lừ mắt sang bọn hắn rồi dịu nét mặt xuống mỉm cười quay ra nói vs mọi người xung quanh:
- Xin lỗi vì đã làm phiền, mọi người cứ tiếp tục đi ạ, chỉ tại 2 thằng em của cháu nó nghịch quá, bảo mãi ko được nên cháu ms phải dùng biện pháp mạnh nt hì hì.
Những người xung quanh khẽ gật đầu rồi quay trở lại bữa ăn của họ. tôi cũng thở phào, ngồi xuống thì nhận được 2 đôi mắt đang nhìn mình trừng trừng, tôi thản nhiên cười nói:
- Giận cái gì mà giận, nếu tôi ko nói như vậy thì đã bị người ta đá ra đường trc khi xử lí xong bữa ăn rồi, mà làm em tui cũng vinh hạnh lắm chứ bộ hihi, thôi ăn đi, chán 2 người quá, bữa ăn cũng ko đc yên
2 tên con trai đành im lặng nuốt đắng, ném những ánh mắt khó chịu về phía nhau.
Sau khi giải quyết xong bữa trưa 1 cách chật vật, cuối cùng tôi đã no nê. Tôi uống 1 hớp nước, ngả người ra ghế, rồi thở dài 1 cái tôi mãn nguyện nói:
- Haizzzz..... dễ chịu quá, sống rồi, cứ tưởng chết đến nơi rồi chứ.
Rồi tôi hất đầu về phía bàn thức ăn mỉm cười dịu dàng nhỏ nhẹ nói:
- À...ừm, phần còn lại đành phải nhờ thầy và bạn Phong thui, quý 2 người lắm cơ, tui ra ngoài chờ trc nhé, hihi
Nói rồi tôi nhanh chân chạy tót đi, để lại 2 tên đang ú ớ ko lên lời, mặt cả 2 đều đỏ bừng lên. Khà khà, đúng là cơm ngon nhất trên đời là cơm chùa.
Lên Đầu Trang