Xuống Cuối Trang
Dắt chị ấy quay về
"Đêm nay có thể đến chỗ... anh không?" cô ấy ôm tôi hỏi
Tôi gật đầu, đưa mũ bảo hiểm cho cô
Trước lúc lên xe, cô ấy xem máy di động
"Vừa rồi kêu lâu như thế... ôi gọi những 23 cuộc, sao nhiều nhỉ..." cô ấy nói
Tôi không để ý, cứ nổ máy xe
"Ôi chờ đã, có cả bạn cùng phòng em gọi cho em này..." cô ấy giữ tay tôi lại
"Lên xe đã" tôi lôi lại, kéo tay em ôm ngang người.
Chầm chậm chạy xe về nơi tôi ở...
Bật đèn lên...
"ôi trời, một mình anh mà ở chỗ rộng thế này á?" Cô ấy kêu lên ngạc nhiên
"ừ, bà chủ tốt lắm, còn bao cả điện nước" tôi khoe
"sao chỗ rộng thế này mà lại rẻ thế? hay là cho thuê cả nhà cả người? " cô ấy trêu chọc
" Có lẽ vì anh đẹp trai quá đây mà!" Tôi cố ý đùa dai
"Gớm, bớt cái mồm đi ạ!" Cô ấy bẻ lại
"Thôi được, nếu là thuê cả nhà cả người, thì đêm nay em ở đây, phải cũng nên trả... phí?" tôi từ phía sau lưng ôm chặt lấy cô ấy
"Ngốc lắm, nói cái gì đấy? Em phải đi tắm đây" cô ấy gỡ tay tôi ra
"Em lại dở cái trò cũ rồi, không mang quần áo sau đó chạy đến nhà người khác đòi... tắm!" Tôi nói vọng vào buồng tắm
"Mau mau đi lấy quần áo cho em, mau lên!" cô ấy thò đầu từ buồng tắm ra
Đoạn này làm tôi nhớ đến đêm đầu tiên mới quen...
tôi nhấc mấy quần áo khô tới cửa buồng tắm gõ cửa
cô ấy mở hé cánh cửa "cảm ơn" rồi đóng ngay lại
tôi bật ti vi, ngồi uống nước
một lúc, cô ấy từ buồng tắm ra: "đến lượt anh rồi"
"để anh sấy tóc cho em" - tôi đứng dậy
"thôi không cần đâu, anh mau đi tắm đi" - cướp lại cái máy sấy trên tay tôi
tôi đi vào buồng tắm
trên tường treo những đồ lót của cô...
những chi tiết quá quen thuộc với tôi, tôi cười, mở cửa buồng tắm kêu: "Em lại không mặc... à?"
"thế thì anh kiếm đồ lót cho em đi nào!" sấy tóc, tiếng trả lời giữa hỗn loạn tạp âm
hic, tôi nghĩ bụng, đây không phải là những ý nghĩ tôi từng tự nói trong lòng sao?
tắm xong đi ra
"đến ngồi bên em" cô ấy vẫy tôi
tôi ngồi xuống, cô ấy sấy tóc cho tôi...
tôi cứ hy vọng những giờ phút này, mãi mãi, triền miên, thế giới chỉ là của hai chúng tôi
đêm đó, tôi ôm cô chìm vào giấc ngủ, cô ấy rúc trong lòng tôi chìm vào giấc ngủ...
ngày hôm sau ngủ dậy, tay tôi lại một trận tê dại
tôi, lại một lần nữa, vì tay quá tê, run bần bật, làm cô ấy thức dậy...
"ôi xin lỗi, anh co tay vào đi, em nặng quá đúng không?" cô ấy he hé mắt
chúng tôi nằm ườn thêm một chút mới dậy.
rửa mặt, đi xuống nhà ăn sáng, tôi đưa cô ấy về trường, về ký túc nữ
vừa về đến cổng ký túc...
một chiếc Fiat màu bạc quen thuộc đang đỗ sừng sững và im lìm trước cổng ký túc nữ...
chết rồi!
........
Phần - 17
Fiat... chiếc Fiat màu bạc.... sao nó lại ở đây?
Tôi trợn tròn mắt, cảm giác thấy cô ấy ở phía sau lưng tôi cũng đang run rẩy
Làm sao lại thế này cơ chứ...
vì sao cái Fiat lại xuất hiện ở chỗ này
tôi vội vã giảm tốc độ không dám chạy xe tới trước ký túc
hình như chưa phát hiện ra chúng tôi
tôi vội vã quay đầu xe, không hiểu vì sao nhưng tôi vẫn chạy trốn
vì tôi chỉ thấy rằng lúc này mà gặp David chắc sẽ có chuyện chẳng lành
tôi vội vã phóng xe ra khỏi khu vực trường
"Sao anh kia lại xuất hiện ở đây?" Tôi nghiêng đầu hỏi cô ấy
"Em không biết, làm sao lại ra thế này ..." cô ấy lẩm bẩm
Tôi cứ thế chở nguyên cả cô ấy quay về nhà tôi
gặp một thằng bạn tôi, nó đang chuẩn bị lên lớp
"Mày về rồi à, tối qua có người đi tìm chị khóa trên của mày đấy, thôi tao muộn giờ học rồi, tạm biệt!" bạn tôi nói xong đi ngay
tôi và chị ấy không nói lời nào, nắm tay nhau đứng trầm ngâm mãi ở cửa
tràn ngập đầu tôi chỉ là chiếc Fiat màu bạc kia của David...
tôi không biết lúc đó côấy nghĩ gì... chỉ thấy mặt cô ấy đờ đẫn
lúc này, máy di động lại đổ chuông
tôi và cô ấy căng mắt thật to để nhìn vào màn hình
┌──────────────┐
│ David +886XX-XXXXXX│
└──────────────┘
anh ta...đúng anh ta rồi!
chiếc Fiat màu bạc kia cũng là anh ta
làm sao mà anh ta lại xuống tận đây...
(Chú thích thêm: Đài Bắc cách Cao Hùng gần 500km, đi xe bus nhanh trên đường cao tốc cũng phải 4 tiếng rưỡi, năm ngoái có một thằng bạn tôi bị điên, đang đêm chạy từ Đài Bắc xuống Cao Hùng để... chửi nhau với tôi, chạy mất ba tiếng rưỡi kỷ lục, nó bảo có lúc nó chạy tới hơn 130km/h, kết thúc, xuống Cao Hùng với giấy cảnh sát phạt tơi bời hơn 100 USD. Nói chung cảm giác xa như ngồi Hà Nội nghe ai bảo họ đạp xe đi Hải Phòng vậy!)
"Em có nghe không?" cô ấy nhấc máy hỏi tôi
"...để anh nghe!" trong lòng tôi hỗn độn mọi cảm xúc
tôi mở máy nghe, đúng lúc tôi ấn vào phím OK nghe
thì chuông ngừng...
chúng tôi nhìn nhau một lúc... im lặng
di động lại đổ chuông
lần này không phải là David...
là bạn cùng phòng cô ấy, tôi đưa máy cho cô
"Alô,,,, sao? tối qua... mày có gọi cho... tao à?" cô ấy cuống quít
"tối qua có một người con trai đến ký túc tìm cậu, lúc đầu tớ lại tưởng đó là thằng em cùng khoa của cậu cơ!" giọng cô bạn cùng phòng cô ấy rất to
"cho nên tớ mới hỏi anh ta là: Thế không phải là cô ấy ra ngoài đi chơi cùng bạn à? Sao bạn lại về ký túc tìm cô ấy là làm sao?" Tôi nghe đến câu này, xỉu! ...囧zz...
"chả lẽ tớ lại nói nhầm cái gì rồi sao? Anh đó là ai thế?" cô bạn cùng phòng ra sức hỏi...
"Anh ta là David" cô ấy đáp
"...ôi chết rồi tớ lỡ lời mất rồi... thế bây giờ cậu định làm sao?"
(đi ăn lẩu đã, tối về post tiếp)
Tớ vừa một mình ăn hết một cái lẩu sau đó về nhà tiện đường mua thêm 2 xúc xích nướng + 2 cổ gà nướng + 1 bắp ngô nướng (ngô rất to ấy) + 1 xâu thịt nướng, báo cáo cả nhà đã vừa ăn xong, ngoài ra đường về tranh thủ mua 1 cân nho+1 chục Kiwi+ 2kg quýt + hơn 2kg dứa rồi, giờ tớ đi gọt dứa để tiếp tục ăn trái cây cả nhà thông cảm chờ nhé!
Ha ha chết mất vì cười, đính chính, các câu trong dấu ngoặc đơn là của tớ! Từ giờ tớ sẽ in nghiêng cho mọi người phân biệt được với những đoạn tự sự của thằng tác giả!)
"Tớ cũng không biết, lúc nãy anh ấy vẫn còn ở cổng ký túc" cô ấy đáp hụt hơi
"Có thật không đấy? Anh ấy ở cổng ký túc mình à? sao lại có thể thế được? anh ta đang ở Đài Bắc mà?" bạn cô ấy nói
"Tớ không biết, cậu hỏi tớ thì tớ làm sao biết được" cô ấy dường như sắp khóc
"Xin lỗi cậu rất nhiều, tớ hoàn toàn không ngờ lại là anh ấy" bạn cô ấy ngại ngùng
Lúc này, tôi nghĩ đến lời bạn tôi khi nãy
"Em hỏi xem, cô ấy có cho David địa chỉ nhà anh không?" Tôi kéo tay cô
"Cậu có nói với David địa chỉ nhà cậu em khoá dưới của tớ không?" cô ấy hỏi
"Tất nhiên là không!" bạn cô ấy vội vã trả lời
"Thế thì tốt, có chuyện gì tớ sẽ gọi lại cho cậu, chỉ là tớ hiện nay tạm thời không thể nào về ký túc thôi" cô ấy nói
"Ừ, vô cùng xin lỗi cậu, tớ không thể ngờ tớ gây rắc rối lớn như thế, nhưng mà tớ thật sự không thể ngờ được là anh ta..." bạn cô nói
"Không sao, chúng tớ sẽ nghĩ biện pháp, cứ thế đã nhé, nếu cậu thấy chiếc xe màu bạc rời ký túc thì bảo tớ" cô ấy nói
điện thoại tắt
tôi nhìn cô, cô ấy nhìn tôi
hai chúng tôi giờ đây không biết làm gì
cái di động lại inh ỏi
"trốn cũng không được rồi, đến đâu hay đó thôi" tôi cầm lấy máy
"A lô, xin hỏi ai đấy ạ? " tôi chả biết phải bắt đầu nói ra sao
"Xin lỗi anh là ai? đây là máy của người yêu tôi, cô ấy có đấy không?" nghe đến chữ người yêu, lòng tôi chua xót
"Tôi là bạn trai của cô ấy đây, có việc gì không?" tôi cảm giác tôi nói rất không tự nhiên
"Bạn là chàng trai học dưới khoá cô ấy phải không? tôi có nghe cô ấy nhắc về bạn" thái độ của David đột nhiên thay đổi
"trong thời gian tôi đi Mỹ, cảm ơn bạn đã chăm sóc cô ấy!" David nói như thế, làm cho tôi không biết phải nói năng sao nữa
"tôi biết bạn rất thích cô ấy, nhưng bạn phải hiểu rằng, cô ấy là người yêu của tôi, chúng tôi đã yêu nhau hai năm rồi!
cô ấy có nói với tôi chuyện giữa hai người, OK~ tôi sẽ không truy cứu, tôi cũng sẽ không định hỏi quá nhiều
đó là lỗi của tôi, tôi không thể ở bên cô ấy hằng ngày, làm cô ấy đau khổ chờ đợi tôi, nhưng tôi tin rằng cô ấy vẫn yêu tôi"
Tôi... câm bặt, hoàn toàn không biết nên thốt lời nào đây
bị anh ta nói mà không thể phản bác lại bất kỳ câu nào
đầu óc tôi lại quay về trạng thái của lúc tôi đi Đài Bắc..........
"...........Tôi hiểu rồi, nhưng tôi hy vọng cô ấy giữa hai chúng ta sẽ có một sự lựa chọn" tôi nghĩ đến lời cô ấy từng nói...
"Tốt thôi! Chúng ta hẹn nhau đi nói chuyện trực tiếp!" David đáp
Phần - 18
quay lại câu chuyện
"...Tôi hiểu, nhưng tôi hy vọng để cô ấy giữa hai chúng ta có một sự lựa chọn" tôi nói với David
cô ấy đứng cạnh tôi nghe thấy
nếu như không có một sự lựa chọn
thì tôi chạy trốn mãi cũng không bao giờ giải quyết nổi vấn đề
trong lòng tôi đã có một dự cảm
"thế thì tối nay 7 giờ hẹn chờ ở cổng ký túc cô ấy" tôi nhìn cô ấy, nói với đầu kia điện thoại
tắt máy, tôi đưa di động cho em đồng thời nắm lấy tay em...
"Có phải anh đã muộn rồi không, nếu như khi ở Đài Bắc anh nài xin em ở lại với anh..." Tôi ôm chặt em
"đây là lỗi của em, không nói rõ với David, mới ra thế này" cô ấy khóc
"em thật tồi tệ" cô ấy nói câu đó, tôi thật đau lòng, nên càng dùng sức ghì chặt lấy cô ấy
"em cứ nghĩ rằng em có thể chọn được một, giữa hai người..." cô ấy khóc, phủ phục xuống đất
"xin lỗi.... em xin lỗi... em xin lỗi..." cô ấy liên tục nhắc lại ba chữ ấy
và chúng tôi cứ đứng bên nhau như thế, trong phòng khách, cho đến khi trời sập tối...
em rất yên tĩnh trong vòng tay tôi
đôi tay tôi ôm vòng lấy em thật chặt thật chặt
tôi lay nhẹ em, ra hiệu nhắc em đã đến giờ rồi
em lắc đầu, kéo gấu áo tôi lại
nhìn cô ấy như thế này, tôi thật sự chỉ còn muốn dứt khoát phóng xe mang cô ấy đi trốn, chờ bao giờ David đi rồi mới quay lại.
nhưng như thế sẽ không bao giờ giải quyết được vấn đề...
tôi đưa mũ bảo hiểm cho em, cài khóa mũ bảo hiểm cho em
ngồi lên xe nổ máy, chạy chầm chậm...
tôi phải làm như thế nào mới gọi là đúng đây?
ngày xưa cô ấy chưa chia tay David
cho đến giờ tôi vẫn chỉ là kẻ thứ ba
mà thế thì vì sao cô ấy vẫn cứ đến với tôi?
"Cẩn thận trước mặt!" Cô ấy dùng sức lay đẩy tôi
đầu óc ngập ngụa ý nghĩ
làm tôi không để ý đến xe cộ trước mặt
suýt nữa thì đâm vào một chiếc xe con
tôi vội dừng xe lại lề đường
"sao anh lái xe cứ ngây người ra như thế?" cô ấy run rẩy
"xin lỗi, anh đang nghĩ chuyện khác, không để ý lắm..." tôi giữ tay cô
"không sao rồi, chắc em vừa sợ lắm!" tôi thử an ủi
"không sao" cô ấy ôm tôi càng chặt
đã đến cổng ký túc
chiếc Fiat màu trắng bạc... dưới ánh đèn đường nhìn có vẻ rất thách thức
trong xe ló ra cái áo sơ mi của con trai
là một người con trai tuổi có lẽ hơn tôi, ngoại hình có vẻ trưởng thành hơn tôi...
không hiểu vì sao bỗng dưng trong lòng tôi có cảm giác muốn lùi lại, rút lui
cô ấy và tôi nắm tay nhau đi đến trước mặt David
"Xin chào, lần trước ở Đài Bắc đã gặp bạn một lần rồi" David nhìn tôi
"Em không sao chứ? Tối qua em không nghe điện thoại làm anh rất lo lắng!" lại quay đầu sang cô ấy nói một cách dịu dàng
David nhắc đến chuyện điện thoại tối qua, khiến tôi hơi ngại
vì chính tôi đã không cho cô ấy nghe điện...
nhưng chỉ dám cúi đầu mãi, không dám nhìn trực diện vào David
"Em không sao cả, xin lỗi đã làm anh lo lắng" tôi cảm thấy cô ấy đang run trong tay tôi
"Người không việc gì là tốt rồi" David đi đến trước mặt chúng tôi xoa đầu cô ấy
nhìn cử chỉ của David
"Tôi không cho phép anh chạm vào cô ấy!" tôi gạt phắt tay David ra
David lùi lại một bước, cô ấy kéo cả hai tay tôi
"anh đừng làm thế..." cô ấy giữ chặt tay tôi
"quay về với anh đi, kỳ nghỉ đông này chúng mình đã nói rõ với nhau về chuyện này rồi cơ mà" David trầm ngâm nói với cô ấy
"anh không bao giờ căn vặn về chuyện trước đây giữa em với cậu ta, chúng ta bắt đầu lại từ đầu" David như không nhìn tôi, chỉ nói với cô ấy
không ngờ bị David nói ra trước
trong lòng tôi bắt đầu nổi giận
"chính là anh muốn cô ấy bỏ anh, giờ anh lại như thế này, anh rốt cuộc thích gì nào chuyện của chúng tôi chúng tôi sẽ tự..."
Tôi cảm thấy tôi rất giống trẻ con đang gây sự
Nói mà không có đầu có đuôi cũng không lý lẽ...
Trước mặt David, tôi hoàn toàn mất tự tin, tư duy ngôn ngữ loạn xạ...
"anh đừng nói nữa" cô ấy nói với tôi.
Tim tôi lạnh cứng lại.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite wapgamejava.wap.sh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
wapgamejava.wap.sh - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
Tôi cảm thấy tôi đã thua... bị câu nói đó của cô ấy đập cho tỉnh lại, ngay cả tôi cũng biết câu nói của tôi vừa rồi chỉ là gây sự vô cớ
"đúng thế, đúng là tôi đã nói rằng muốn cô ấy chia tay tôi, vì tôi không đành lòng để cô ấy khổ sở chờ đợi tôi
tôi biết hồi đó tôi không thể mang lại cho cô ấy hạnh phúc, nhưng cô ấy đã tình nguyện chờ tôi, làm cho tôi hiểu rằng người con gái này
nếu như tôi để lỡ mất cô ấy, thì tôi sẽ tự trách mình tự ân hận mãi mãi" David nói với hai chúng tôi
những câu nói này của David làm tôi hiểu ra rằng, hoá ra anh ta yêu em hơn tôi yêu em...
và tôi buông bàn tay nhỏ đã thành quá đỗi quen thuộc trong tay tôi ra...
Phần - 19
Từ trong tâm can tôi thật sự cảm thấy người con trai trước mặt tôi
thật sự trưởng thành hơn tôi, còn tôi, dù là giá trị quan hay quan điểm về tình yêu, đều thể hiện ra quá non nớt
"nếu tôi để vuột mất em, tôi sẽ không thể tự tha thứ cho bản thân tôi"
Câu nói này của David cứ quay trở lại trong tâm trí tôi
tôi đã từng thử quên đi cô gái ấy, để cho cô ấy chờ đợi tôi
và phải chăng tâm trạng đó của tôi cũng giống như là David khi ở Mỹ?
"Anh thật lòng yêu cô ấy à?" tôi nói, giọng tôi nói run rẩy
David không trả lời tôi, anh ta chỉ nhìn cô ấy
cô ấy cúi đầu, không nói năng gì
vào giây phút này...
David đi tới, rất tự nhiên cầm lấy tay cô ấy
"Đúng!" anh ta rất thẳng thắn đàng hoàng và mạnh mẽ trả lời tôi
Cô ấy không hề rụt khỏi tay David
tôi thấy bây giờ tôi như một con chó lột nước bại trận
cảm giác không còn chỗ cho tôi... chỉ muốn chạy trốn tất cả
tôi nhớ lại khi tôi còn ở Đài Bắc, chỉ vì khi đó tôi đã do dự, nên giờ tôi đành mất em
tôi nhớ lại trên bãi cát, vì tôi mạnh mẽ và quyết tâm, tôi đã lại có được cô ấy
nếu bây giờ tôi lùi một bước
tôi sẽ lại mất đi cô ấy một lần thứ hai...
" em hãy lựa chọn đi" tôi đưa bàn tay tôi cho em
tôi cứ ngỡ em cũng sẽ chìa tay ra cho tôi...
Cô ấy khóc oà...
"thôi đừng khóc, cho dù em chọn ai, anh cũng sẽ tôn trọng quyết định của em" David ôm chặt lấy cô ấy
cô ấy càng khóc thảm thiết hơn
tôi cũng rất đau đớn, vì cô ấy vẫn đang ở trong vòng tay David
mà không phải là đang khóc trong lòng tôi...
nhưng thế cũng chưa có nghĩa là cô ấy đã lựa chọn ai
tôi nhìn David, anh ta đang vỗ về an ủi cô ấy
thế mà tôi chỉ có thể đứng ở bên cạnh, như một thằng ngớ ngẩn
chả thể làm gì cho cô ấy
"xin lỗi... em không xứng đáng để cho hai người làm như thế này..." cô ấy khóc
tôi định nói gì đó, mà tôi không nói ra lời được
muốn bước tới một bước, nắm lấy tay em, nhưng em đang trong tay người khác
"Ngốc nghếch ơi, anh đã bảo anh sẽ không để ý, chúng mình quay lại từ ngày mới quen nhau lần đầu tiên, tất cả bắt đầu lại
lần này anh sẽ không đi đâu cả, anh sẽ ở lại Đài Loan để bên em" David vuốt ve mái tóc cô ấy
"Em xin lỗi!" cô ấy nhè nhẹ gạt tay David ra rồi đi tới phía tôi
David ngỡ ngàng, bàng hoàng
lập tức có một sợi hy vọng vui mừng nhóm lên trong tim tôi
David nhìn theo cô ấy đi về phía tôi...
tôi chìa tay ra cho cô
"Xin lỗi" cô ấy gạt tay tôi ra
giờ đến lượt tôi bàng hoàng
"Vì sao?" tôi nhìn em
"Em không muốn hai người tốt với em như thế, như thế này chỉ làm cho chúng ta càng đau khổ hơn thôi, đây là sai lầm của em, tất cả là sai lầm của em
giá như em có thể giữ được lời hứa của em với anh, chờ anh quay về thì quá tốt
nhưng em đã có lúc nào đó không còn tin anh nữa, và em đã cùng với cậu ấy...
em thật ti tiện, em nói là em sẽ chờ anh nhưng vì quá xa cách nhau, em sợ hãi nên em do dự" cô ấy nói với David
"Xin lỗi, em thú thật ban đầu em đã lấy anh ra để làm vật thế chân cho David..." cô ấy nhìn tôi nói
"nhưng ở bên anh, em thật sự hạnh phúc, anh rất tốt với em, trong những lúc em đau khổ nhất, rã rời nhất anh đã ở bên cạnh em
sau đó em phát hiện em đã thật sự yêu, nhưng em cũng không biết làm thế nào nữa"
Bây giờ, tôi không đau khổ nữa, tôi chỉ còn mong ước cô ấy ở lại bên tôi
cho dù em thật sự yêu hay cho dù tôi chỉ là một vật để thế chân người con trai khác cũng được...
tôi cúi đầu để không bị phát hiện là tôi đang khóc
David quay người lặng đi
chỉ còn lại cô ấy khóc nức nở...
Phần - 20 (phần cuối)
"Xin lỗi, em thừa nhận ban đầu em đã coi anh chỉ là vật thế chân cho David..."
những câu này của cô ấy đã làm tôi rơi nước mắt
cuối cùng, tôi cũng chỉ là vật thế chân cho David mà thôi?
tôi không biết nên làm gì
tôi cúi đầu vì nước mắt tôi sắp trào ra ngoài
tôi tự dặn mình không được khóc
khóc thì có tác dụng gì đâu
nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế được lòng mình
"Là lỗi của anh" David nói
"Anh đã hứa hẹn với em, sẽ không bao giờ hỏi lại chuyện cũ của em và cậu ta, phải tin em
nhưng anh chỉ cần vài cú điện thoại không người nghe là anh đã đánh mất mọi niềm tin, chạy suốt đêm xuống Cao Hùng, mà lại cũng không tìm thấy em
nên anh rất hoang mang... thậm chí trong lòng anh đã nghĩ, có phải anh là một thằng ngu, không giữ lấy em
rõ ràng biết em sẽ gặp lại cậu cùng khoa, mà lại vẫn còn tin tưởng để em đi ... "
David quay lại để nói những lời này
"Em xin lỗi" cô ấy không nói với tôi
"Không cần xin lỗi ai, việc này đã làm thương tổn tất cả chúng ta" anh ta đi tới
"Em đã rất cố, anh biết" cầm lấy tay cô
"em đang cố tìm một điểm thăng bằng giữa anh và cậu ta, để không ai bị tổn thương
nhưng, người đau khổ nhất là em.." David rất dịu dàng nói với cô về cảm giác của mình
lúc này, cô bạn cùng phòng của em đột ngột xuất hiện...
"Bây giờ là thế nào? anh là David có phải không?" cô ấy chạy đến bên cạnh em và David
"tớ đã bảo cậu phải sớm quyết định đi, đừng có kéo dài trì hoãn mà cậu không chịu nghe" bạn cùng phòng cô ấy giận dữ nhiếc
"Còn hai anh, đừng có định giở trò đánh nhau, tôi sẽ cho biết tay" bạn cô ấy cướp lấy cô bạn gái đang rũ rượi từ tay David và kéo xềnh xệch vào ký túc.
Khi đó tôi đi vội lên đưa tay cho cô ấy:
"Anh xin lỗi, anh biết em có bạn trai, nhưng anh vẫn tiến tới..." bây giờ tôi đành phải để lộ đôi mắt đỏ
"này, đã bảo là không nói nữa, sao cậu cứ lằng nhằng nhỉ?" cô bạn cùng phòng nổi giận
và kéo cô ấy đi luôn
Chỉ còn tôi và David ở lại...
----oOo----
Tôi nhìn David
David châm một điếu thuốc, và đưa bao thuốc cho tôi : "Có hút không?"
Tôi lắc đầu
"Cậu quen cô ấy bao lâu rồi?" David hỏi xong nhả ra một bụm khói trắng
"Hơn nửa năm thôi..." tôi ngồi xổm bên chiếc xe máy của mình
"Cô ấy là người tốt" David nói với tôi
"có lẽ cô ấy chọn cậu mới gọi là đúng đắn!" David nhắm nghiền mắt, hít sâu một hơi
Tôi nhìn David, bây giờ lại ra thế nào đây
vì sao anh ta nói câu này?
"Trước khi đi Mỹ du học, tôi muốn bảo cô ấy đừng chờ tôi! nhưng tôi không thể nói ra" David tự sự
"bởi khi đó cô ấy rất kiên quyết, nói sẽ chờ tôi về
xa cách đến như thế, chúng tôi chỉ thể dùng E-mail liên lạc, tuy chat tiện hơn, nhưng vì lệch múi giờ
thường lên mạng chả thấy người kia, chờ mãi không thấy hồi âm, là một việc rất đau khổ"
Chờ mãi người kia không hồi âm là một việc rất đau khổ
câu nói này tôi cảm nhận được sâu sắc
"Cả ba chúng ta đều chờ hồi âm của đối phương, nhưng lại đều không nói nỗi lòng ra" tôi bảo David
"Đúng" David cười dụi cán thuốc, lại châm điếu thứ hai
"Nhưng tôi đã nghĩ kỹ rồi, có những chuyện nếu cứ giữ trong lòng thì không bao giờ tiến tới được, sau khi về Đài Loan, tôi đã lập tức cầu hôn cô ấy, nói cho cô ấy biết những gì tôi giữ trong lòng, hoặc có lẽ hiện giờ cô ấy còn quá trẻ, nhưng tôi hy vọng có thể cho cô ấy một lời thề hẹn, không để cô ấy chờ chỉ vì tôi..." David nói chân thật
Cầu hôn? !
Cô ấy chưa bao giờ nói điều đó với tôi...
Vì sao?
"Tôi nghĩ, người nên rút lui là tôi" Tôi đứng dậy nói với David
"anh nói rất đúng, tôi đã lui bước mấy lần vì tình yêu, tôi nghĩ tình yêu của tôi chưa đủ chín chắn
vì thế, cô ấy chọn anh mới là đúng" tôi đã nói những lời mà chính tôi cũng không dám tin là thật, tôi đã chấp nhận thua cuộc rồi...
"... Cô ấy đã không nhận lời cầu hôn" David vứt điếu thuốc cháy dở xuống đất
"Ôi?" Tôi ngỡ ngàng nhìn David
"Vì cô ấy yêu cậu, có lẽ"
"Việc kết hôn, có lẽ cải hai đều thật hiểu nhau, cách nghĩ phải thật phù hợp nhau mới nên kết hôn" David nói với tôi
"Xin phép hỏi, anh bao nhiêu tuổi?" tôi hỏi David
"Gì? Tôi á?
tôi 22" David cười
"22... sao cách suy nghĩ của anh đã rất chín chắn, tôi chỉ kém anh 2 tuổi thôi, mà..." tôi đầy nghi ngờ
"Có lẽ là hoàn cảnh thôi, ở Mỹ, những thanh niên rất trẻ tuổi cũng đã có suy nghĩ rất trưởng thành" David nói
"Anh thật lòng yêu cô ấy không?" tôi nhìn David
"Nếu tôi để mất cô ấy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi" David quả quyết nói với tôi
"Tôi hiểu rồi... cô ấy.... anh nhất định phải làm cho cô ấy hạnh phúc, tôi chỉ mong điều đó" tôi nói
"Cậu đang nói cái gì? Cô ấy còn chưa chọn ai!" David tự dưng giận dữ mắng tôi
"Thế là đủ rồi, tôi giờ đã hiểu những lời cô ấy nói khi mới gặp nhau
những ngày đầu tiên, cô ấy nói với tôi, bởi cô ấy chủ động tỏ tình với anh, rồi hai người mới yêu nhau..."
tôi nói với David những gì cô ấy đã từng thổ lộ
"Ôi..." David lẳng lặng nhìn tôi
"cô ấy đã nói nếu giờ chỉ vì khoảng cách quá xa xôi mà lại chủ động đòi chia tay anh, như thế thật không công bằng với anh
nên cô ấy bằng lòng đợi, đợi anh, cho dù anh ở rất xa...
cho dù cô ấy luôn lo âu sợ hãi, nhưng nếu không thật sự nghe anh nói anh không còn yêu, thì cô ấy sẽ không bao giờ bỏ anh..."
tôi nói xong buồn bã cúi đầu
David lặng im đốt thuốc
"Cám ơn bạn" David nói
"Những điều đó, nếu không phải là bạn nói, thì tôi sẽ mãi mãi không bao giờ biết cô ấy đã cảm nhận những gì... thật sự là cảm ơn bạn" David nói
tôi nhìn David mỉm cười
và lúc đó tôi quyết định đời tôi
tôi đội cái mũ bảo hiểm xe máy lên, vẫy tay chào tạm biệt...
--- o O o ---
Về sau này
tôi mất gần hai tuần lễ bỏ học
tôi trốn lì ở nhà
mỗi khi đi làm về, tôi lại rúc vào chăn ngủ, xem ti vi, lên mạng dạo đây đó
tôi hoàn toàn không muốn đến trường
tôi rất sợ đi học sẽ phải gặp lại cô ấy, tự tôi ra quyết định, rồi có thể lại tự tôi vì thế sụp đổ đau đớn
một buổi tối, tôi ngồi ở phòng khách xem ti vi
"Này, chị cùng khoa mày nghỉ học rồi, mày không biết sao?" bạn cùng phòng tôi nói
"Thế à, chắc sắp cưới rồi chứ gì" tôi vờ bình thản
"Mày đúng là hết thuốc chữa rồi" bạn phòng tôi cười
"Ờ" tôi tiếp tục xem ti vi
"Thì đừng bảo bạn bè mà lại chẳng chịu giúp nhau nhé, tự mày xem đi rồi làm lấy!" nó đi qua chỗ tôi vứt một mẩu giấy xuống mặt bàn
"Mày bảo gì?" tôi nhìn nó rồi nhìn mẩu giấy
trên mẩu giấy viết những con số, thời gian cất cánh của một chuyến bay
"Đây là cái gì?" tôi hỏi nó
"chuyến bay của cô ấy, tao giúp mày hỏi từ bạn cùng phòng của cô ấy"
"tao chỉ giúp mày được đến đây, tao không có ý định cho mày thêm cả tiền taxi ra sân bay"
"đi hay không tự mày quyết định" nói xong nó đi vào buồng nó
tôi đứng dậy cầm mẩu giấy, vội vã chạy khỏi phòng, cầm theo ví tiền, máy di động và chìa khoá xe máy
trước khi ra khỏi cửa, tôi dùng hết sức đập vào cửa phòng thằng bạn
"cảm ơn mày làm gián điệp cho tao" tôi vội vã chạy đi
tôi đáp chuyến xe bus buổi tối đi Đào Viên của hãng Tunglian
tôi không thuộc đường ra sân bay
và cứ thế lần đường xông tới sân bay Trung Chính, chả trách, thằng bạn tôi bảo tôi đã hết thuốc chữa
làm sao tôi có thể tìm thấy cô ấy ở đây?
tôi thử gọi di động
có tín hiệu...
"Alô, là anh đây!" tôi thử nói ở đầu dây tôi
"sao anh biết em.." cô ấy trả lời
"em giấu sao được, anh có mật báo của thằng cùng phòng" tôi cười qua khoảng không
"em đang ở đâu... anh muốn gặp em một lần cuối cùng... tiễn em"
"Em đang lên máy bay rồi... sắp phải tắt máy di động rồi..." cô ấy nói
"vậy ư?... anh vẫn không kịp ư?" tôi nói, tôi nhớ đến cái bãi cát ở Kỳ Kim...
một lần nữa tôi lại bị chậm chân rồi
nửa năm nay tôi đã bỏ lỡ bao lần...
"em hứa với anh em phải hạnh phúc nhé!" tôi nói với cái di động
"Vâng!" đầu kia chuyển tới tai tôi tiếng nghẹn ngào
....
Tôi đứng ở ngoài phi trường
nhìn chiếc máy bay cất cánh lên trời cao, bay lên cao, mất hút giữa trời xa kia...
Lên Đầu Trang