Xuống Cuối Trang
Tỉnh dậy .. Nó vội vàng gom hết đồ đạc .. rồi sau đó viết một lá thư để lại….
“ Tôi đi đây…. Tôi sẽ chẳng làm phiền các anh nữa… Các anh ở lại sống tốt…, nếu các anh muốn ăn mi-xi-xup thì lấy mì ở tủ kính ấy , tôi để góc bên phải . Café , nước ngọt hay đồ uống thì vẫn luôn có sẵn trong tủ lạnh . Thức ăn không được để quá lâu , đồ gì hư thì phải vứt ngay kẻo ảnh hưởng đến cả tủ .
Cây lau nhà tôi dựng ở gần khu giặt đồ . À , nhắc đến giặt đồ mới nhớ.. hôm bữa tôi đi ra tiệm điện máy , người ta bảo là có loại máy giặt không gây hư hại đến quần áo đấy , hơi đắt nhưng đối với các anh chắc cũng chẳng là vấn đề gì .. để đỡ phải vất vả thì các anh nên mua về mà giăt thử nhé !
… thời gian qua tuy cãi nhau cũng nhiều… nhưng .. niềm vui cũng chẳng là ít… tôi đi đây nhưng vẫn muốn nói với các anh một câu… chỉ một câu này nữa thôi : Tôi không làm những việc trái với đạo lí làm người của bản thân.. kì thực tôi bị oan..
Tôi không nói gì thêm nữa… tôi cũng hết lời rồi.. có nói các anh cũng sẽ chẳng tin tôi phải không…?? Chào các anh.. tôi đi đây..!!!”
Nó nhẹ mỉm cười… xách hành lí bước ra khỏi biệt thự khẽ vẫy tay chào…
Thực ra thì nó cũng chẳng biết rồi mình sẽ đi đâu về đâu nhưng nó vẫn cứ bước đi … Hi vọng ông trời sẽ không tuyệt con đường sống của ai bao giờ....
Trời bắt đầu tối dần…. mưa tiếp tục rơi – không ngớt … Lạnh….
Nó thở dài lê từng bước nặng trĩu… Giờ thì nó biết đi về đâu bây giờ… thực tế là bây giờ nó chẳng còn chỗ nào để đi cả…
Nếu là trước đây thì có nhà Châu…. Nhưng.. giờ thì nhà Châu lại là một trong những nơi nó không nên đến nhất … Mọi chuyện xảy ra với nó thật nhanh . Nghĩ lại , nó vẫn chưa thôi bàng hoàng.
Trong túi nó bây giờ hoàn toàn rỗng tuếch . Không một xu dính túi - chính xác là như vậy . Nó nhún vai cho qua .
Nhưng rồi cái bụng nó không thể cho qua được . Nó đói quá . Vả lại , chẳng lẽ nó sẽ cứ ở mãi công viên suốt đêm thế này... thật chẳng hay ho chút nào..!!
Với hiện trạng như lúc này thì nó biết làm cái gì bây giờ chứ ??
Nó chợt nắm lấy sợi dây chuyền đá quý của mình . Bây giờ trong người nó chỉ còn món đồ đó là có giá trị nhất thôi... nhưng , mẹ nó bảo .. sợi dây này ko được làm mất vì nó rất quý và có ý nghĩa rất đặc biệt mà đến lúc lớn lên nó mới hiểu .. Nó muốn bán sợi dây chuyền này đi để trang trải những ngày như thế này , nó cần có cơm ăn , chỗ ở .
Nó đứng lên rồi lại ngồi xuống . Cứ thế đến lận mấy chục lần . Nó phân vân ko biết có nên làm như thế hay không..nó sợ quyết định bán của nó là sai lầm . Nhưng nó cũng biết nó không thể cứ trong tình trạng này ...
" Tính mạng hay Sợi dây chuyền này quý hơn ??" Nó suy nghĩ một hồi rồi đưa ra quyết định " Nếu ko còn tính mạng thì sợi dây chuyền cũng ko còn ý nghĩa gì nữa .. cũng chỉ là tạm thời thôi... sau này mình sẽ chuộc lại...!!"
Nghĩ rồi nó bước đi thật nhanh đến hiệu cầm đồ gần đó.
..........
- Sợi dây chuyền này cầm được bao nhiêu tiền hả chú ?? - Nó hỏi .
- Hừm... cái này hả....
Vừa nó , chú ta vừa săm soi kĩ lưỡng .. Rồi chú ta lại nhìn nó mà đáp :
- 2 triệu được ko ??
Nó mỉm cười tươi rói :
- Dạ được ạ...!!
Nó vui vẻ tưởng mình được "hời" vì nó nghĩ đó chỉ là một sợi dây chuyền bình thường
chỉ có ý nghĩa về mặt tinh thần . Nó nào biết , sợi dây chuyền này...là vô giá...!!
Rồi nó dặn chú đó :
- Chú ơi.... cháu chỉ cầm một thời gian thôi.... chắc 1 tháng sau cháu quay lại lấy nó... nên chú đừng bán cho ai nhé...!! Nhất định thế chú nhé...!!
Chú ta lại xuề xòa đáp , có vẻ cho qua :
- Uh uh... được rồi...được rồi...!! Tiền đây cô bé..!!
- Dạ..cháu cảm ơn..!! - Nó lễ phép đáp rồi hí hửng đi tới một nhà trọ cũng cách trường học của nó không xa.
Nó thở dài hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần . Sau đó dọn dẹp lại sơ qua phòng ốc mới nhận một lát rồi leo tọt lên giường đánh một giấc thật sảng khoái sau những giờ dầm mưa lạnh buốt .
“ Lặng yên nghe tiếng mưa rơi..
Lặng yên để thấy đêm trôi..
Lặng yên nghe tiếng thở dài.
Lặng yên nghe nỗi cô đơn….”
………………………….
Sáng hôm sau…
Trời nắng ấm . Thời tiết có vẻ khá hơn . Ngoài đường cũng ráo dần .
Hôm nay nó có quyền dậy muộn hơn một lát . Đơn giản là vì nó đang ở tại một nhà trọ gần trường cơ mà.
Lại mỉm cười . Nó không nhận ra là nó cười còn nhiều hơn cả Minh Thảo ( thế mà nó luôn cho rằng nó là một con bé chán đời , khi gặp khó khăn là lại cúi đầu .. không vui tươi cười đùa được như Thảo )
Bước tới trường .. Vẫn những ánh mắt dòm ngó , kì thị đầy khinh miệt . Nó lại cho qua một cách bất lực . Không phải vì nó không muốn cho qua . Mà là vì nó không thể . Nó có nói thì cũng chẳng ai tin , tốt nhất là đừng nói để mọi người lại thêm chú ý rồi xúm vào mà mắng nhiếc nó.
……Haizz……
Nó lầm lũi , cúi gằm mặt xuống . Đi vào lớp một cách khổ sở.
Mà vào lớp rồi nhiều khi còn khổ hơn . Vì từ cái ngày ma xui quỷ khiến ấy , fan của Bộ 3 hot-warm-boy dường như cũng trở thành “fan” của nó rồi , suốt ngày tập trung nơi có nó – bàn tán về nó .
Chỉ có điều , đối với Bộ 3 , bọn họ luôn nói bằng giọng ngưỡng mộ , yêu thương và hết lời khen ngợi . Còn với nó , sỉ nhục một cách tàn nhẫn .
-Đồ nhục nhã….đồ trộm cắp…!!
-mày sống ko có tự trọng à , hả ??
-Hay là danh dự của mày bị chó nhai rồi ??
Nó siết chặt hai bàn tay lại . Nó cố gắng chịu đựng . Nhưng không phải lúc nào hành động cũng đi theo ý muốn của con người . Nó giơ tay đấm con nhỏ đang dí sát mặt vào nó mà giễu cợt … Bụp….
-Cú đấm này dành cho mày vì dám sỉ nhục tao… mày im đi…!! Và tất cả chúng mày cũng im đi… tao không làm những chuyện này… tao biết , trời biết , đất biết .. và cái đứa hãm hại tao biết..!! Thế là đủ…!!!!!!!!!!!
Nó nói đến đây , Châu khẽ giật mình quay lưng đi chỗ khác .
Cái hành động vừa rồi của nó ban nãy , chính nó cũng không ngờ… nó không nghĩ là nó dám nói như vậy . Trước giờ nó chỉ giỏi hống hách , lên mặt với bạn bè thân thiết , anh chị em trong nhà hay là với bộ 3 . Chứ còn với những người khác thì không bao giờ . Và đây lại là lần đầu tiên nó làm như thế . Nhưng không sao.. nó hài lòng vì hành động vừa rồi của nó – thật tuyệt vời…!! ( theo nó nghĩ thì như thế )
Cả đám fan của bộ 3 nghe nó nói , đứa thì bật cười , đứa thì lại tiếp tục giễu cợt , có đứa lắc đầu nhưng cũng có đứa tỏ vẻ cảm thông cho nó ( tất nhiên là số lượng cực nhỏ)
Nó nín thở chạy ra ngoài . Nếu lúc nào tới trường nó cũng phải chịu đựng như vậy thì thật mệt mỏi quá .
Bỗng ..
-Không chịu nỗi nữa rồi phải không ??
Nó quay lại thì thấy bộ 3 , kẻ đang nhếch mép , kẻ thì quay mặt đi ..
-Tôi chẳng làm những chuyện đó…!! Ngoài câu này ra thì tôi biết nói câu gì hơn chứ…?? – Nó đáp.
-Thì ra cô cũng chỉ là một con bé yếu đuối mà thôi…!! Thế mà luôn tỏ vẻ mạnh mẽ cơ đấy…!!
Nó cắn chặt môi :
-Dù gì thì tôi cũng ko thể làm cho các anh tin tôi được… mà có lẽ tôi cũng chẳng cần như thế nữa .. bây giờ , lương tâm tôi thanh thản vì tôi chẳng làm gì trái với đạo lí .. Và các anh cũng coi như là ko quen biết tôi đi.. tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy các anh..!Nói xong , nó lại bỏ vào trong lớp.
Vũ , Bảo , Hoàng lắc đầu nhìn nhau rồi cũng quay lưng bước đi.
________________________________
“ Tùng…tùng …tùng .”
Chưa bao giờ nghe tiếng trống ra về nó lại mừng đến thế này . Về tới nhà trọ , nó sẽ được giải thoát !
Vừa tới phòng , nó đã thả mình lên chiếc nệm mà ngủ . Bây giờ thì giờ ăn đối với nó cũng ko còn quan trọng gì . Khi nào đói thì ăn , thế thôi !
2h chiều… Nó dậy đi ăn , một quán ăn đối diện nhà trọ của nó . Thật tiện lợi !!
Đến cả lúc ăn nó cũng chẳng bình yên .. bây giờ cứ như nó đã trở thành người nổi tiếng rồi ý… đi đâu người ta cũng bàn tán về nó .
“ Ôi cái cuộc đời này..!” – Nó than vãn rồi gọi món :
-Có mì ko hả chị ??
Một lát sau , tô mì nóng hổi đã xuất hiện trước mặt nó .. măm măm… Nó ăn ngon lành chợt…. nhớ đến những ngày cũng ăn mi-xi-xup với bộ 3 . Nó lại thấy mệt mỏi.
Tô mì ko còn được ngon như ban nãy mà nó có vị đắng .
Tối hôm đó tại Biệt thự Hoàng tử...
- Cậu mua cái gì về ăn vậy ?? - Vũ xoa bụng hỏi .
Bảo nhún vai :
- Mì... chẳng phải cậu đang cần Mì sao..??
Vũ chối cãi - điệu bộ ngốc đến khó tả :
- Cái gì..cái gì cơ chứ...?? Tôi nói muốn ăn mì bao giờ... Nhưng thôi.. mì cũng được..!!
Nói rồi Vũ giật lấy hũ mì . Chạy cái vèo đi lấy đũa như tên lửa rồi nhào vào ăn . Hoàng và Bảo nhún vai rồi bắt đầu ăn cùng Vũ .
Vũ ăn được vài miếng rồi gác đũa .. đáp :
- Không nuốt nổi..!!
Rồi Vũ bỏ lên phòng . Bảo , Hoàng cũng gác đũa rồi nhẹ lắc đầu. Thực sự bọn hắn cần một tô mì có hương vị giống như Mi-xi-xup mà nó đã từng làm .
Cả 3 chàng trai đều cảm thấy trống vắng , thiêu thiếu kể từ khi nó bước ra khỏi nhà. Không khí lại ảm đạm , tẻ nhạt như xưa...
Lên tới phòng , Vũ thả mình lên chiếc giường rồi chợt nghĩ đến nó . Hắn nhớ những lần nó vui tươi cười đùa , những lần nó khóc vì sợ hãi.. hay cũng là những lúc chọc phá 3 bọn hắn tức điên người.
Vũ khẽ cười nhưng rồi lại vò đầu vào gối " Không được..!! Kẻ phá hoại kỉ vật của mẹ đều là kẻ tồi tệ , đáng chết..!! Không được... không..!!! Nhất định là không !!!"
_______________
Tại sân thượng của Biệt thự Hoàng tử..
Hoàng hít một hơi thật sâu , hắn lại ngắm sao .
" Thất vọng vì em...!! Nhưng bây giờ anh lại muốn biết em đang ở đâu và làm gì là sao..??”
_______________
Còn tại hoa viên của biệt thự.. nơi tụ họp mỗi buổi tối của bộ 3 nay chỉ có Bảo.
Hắn đăm chiêu nhìn xung quanh suy nghĩ . Riêng hắn , hắn cảm thấy trong chuyện của nó có gì đó bất ổn.
“ Là thế nào nhỉ…?? Hôm đó xuất hiện con nhỏ Châu… con nhỏ cũng tham gia lau nhà cơ mà…?! Tuy ko lau phòng Vũ nhưng vẫn có cơ hội lẻn vào đó …? Nhưng vẫn có thế là do Thoại My…. Rốt cuộc là thế nào…”
Hắn bóp trán , tay nâng ly café hớp một ngụm rồi tựa vào ghế mà tiếp tục nghĩ suy .
“ Khi My xảy ra chuyện này… bạn thân của con nhỏ đó.. là Châu ..đã…”
_____________________________________
Sáng hôm sau…..
Nó vui tươi bước đến trường – có lẽ nó cũng đã nghĩ nhiều và đã lấy lại dần được tinh thần rồi.
Vào tới lớp… Nó mừng rỡ khi fan của bộ 3 Vũ , Bảo , Hoàng cũng giải tán đi chỗ khác rồi , không còn rập rình chỗ nó mà …. nữa .
Bây giờ nó được chuyển xuống góc lớp ngồi… cô độc.. nhưng vậy thì có gì là ko tốt nào..? Thoải mái hơn là đằng khác ý chứ..!!! Cô chủ nhiệm muôn năm..!
Trống vừa điểm giờ ra chơi là Bảo đã xuất hiện ở ngay lớp nó rồi…
Nó cũng ngạc nhiên nhưng thực ra Bảo tới có phải gặp nó đâu , Bảo tới gặp Châu. Thấy thế nó cũng mừng cho Châu – đã từng là một tình bạn đẹp đối với nó .
Bảo vẫy nhẹ Châu :
-Ngọc Châu ! Lại đây tôi bảo…!!
Châu mừng rỡ chạy tại :
-Dạ..!! Anh gọi em …??
-Uh..!! Ra về tôi muốn gặp cô… !!
Châu ko giấu nỗi sự sung sướng , liền reo lên :
-Vâng ạ !! Nhất định thế anh nhé… mà ở đâu hả anh..??
Bảo chép miệng suy nghĩ rồi đáp :
-Gặp tại quán café Cellado …!!
-Dạ..!! Em sẽ đến sớm …!! – Châu lúc lắc đáp .
Nó mỉm cười… Nó mừng cho Châu vì có vẻ như tình cảm giữa Bảo và Châu có vẻ gắn kết hơn rồi… Nhưng nó lại thấy hơi chạnh lòng .. giá như lúc này Châu chạy đến bên nó – cùng sẻ chia niềm vui này thì thật tốt biết mấy…!!
___________________________________
Ra về , Châu nhanh chóng đi tới quán Cellado ngồi đợi Bảo…
10 phút…. 15 phút… rồi 30 phút trôi qua.. Bảo vẫn chưa đến . Châu chỉ biết thở dài , tuy hơi nôn nóng nhưng con bé nhất định sẽ đợi .. vì con bé yêu Bảo..!!
-A…anh đây rồi..!! Anh Bảo..!!
Châu cố tình chọn chỗ gần gần cửa để thấy Bảo một cách nhanh nhất.
-Cô đợi có lâu ko…?? – Bảo vẫn đứng mà nói.
Tất nhiên , Châu lắc đầu :
-Không đâu ạ.. anh ngồi đi..!!
Bảo kéo tay con bé xồng xộc , vừa đi vừa nói :
-Vào phía trong này.. ngồi ngoài này không tiện tí nào cả…!!
Lần đầu tiên , Châu biết thế nào là trái tim đập lỗi nhịp… Bao viễn cảnh tươi đẹp hiện lên trên đầu nó…. “ Bảo sẽ nói gì mà cần phải vào trong mới tiện…??”
______________
-Cho 2 café đi….! – Bảo gọi.
Vốn dĩ thì Châu ít khi uống café , nhưng là Bảo gọi thì con bé sẽ vui vẻ mà uống thôi..!!
-Tôi sẽ đi ngay vào vấn đề luôn , để khỏi mất thời gian nhé..!! – Bảo gật gù nhìn chằm chằm vào Châu .
Châu khẽ cúi mặt :
-Vâng ạ..!!
-Là cô phải không , Châu ??
Châu giật mình , ngước mặt lên vẻ ngây thơ :
-Là..là…chuyện chuyện gì cơ ạ…??
Bảo khẽ hừ một tiếng rồi đưa sát mặt nhìn Châu :
- Còn chuyện gì nữa….?? Đừng có giả nai như thế…. Hay đó đã là tính cách ngấm sâu vào con người cô rồi , Phạm Ngọc Châu ??
Châu lắc đầu và bắt đầu cảm thấy hoang mang , lo sợ :
-Em… em chẳng hiểu anh đang nói gì cả….!!
Bảo nghiến răng ken két – lần đầu tiên một warm boy có biểu hiện như vậy trước một người khác phái :
-Là chuyện của Thoại My….
-Vâng.. thì đúng là em đã quay lưng với My vì .. My là đứa trộm cắp…
Bảo tiếp tục đanh thép :
-Cô im đi… !! Ai mới là đồ trộm cắp , đổ oan cho người khác..?? Nói thật ra đi.. tôi biết tất cả rồi..!!!
Châu hoảng ra mặt , khóe mắt cay cay , cuống họng nghẹn đắng :
-ơ… ơ…… là là… Thoại My …. Em.. em ko biết…..
- Tôi cho cô một cơ hội lần cuối , có nói thật không ??
- Em ko biết…!!
Bảo lắc đầu cầm ly café ném xuống đất…. choang….
-Vậy ai đã thậm thụt trước cửa phòng Thiên Vũ cách cái hôm quả cầu bị mất một hôm ?? Lúc đó tôi đã thấy và hơi nghi ngờ nhưng nghe cô với Thoại My nói chuyện , tôi đã ko còn một chút nghi hoặc nào nữa…!! Và kết quả thì lợi dụng cái ngày 3 bọn tôi đi vắng , cô đã giở trò để đổ oan cho Thoại My đúng không ???
Đến lúc này thì Châu bật khóc thành tiếng rồi nói với vẻ thành khẩn :
-Huhuhu… tất cả là do em.. do em cả…!! Em đã làm tất cả .. huhu… Em chỉ vì anh thôi… vì em đã quá yêu anh rồi..!! Anh có biết không ??? huhuhuh…
-Từng lời nói của cô khiến tôi ghê tởm…!! – Nói rồi Bảo giận dữ bước đi thật mạnh , thật nhanh ra khỏi Cellado…
Châu vội vã đuổi theo ra đến trước cổng của quán…
-Anh Bảo… xin anh nghe em nói… anh nghe em nói đã… anh Bảo ơi…huhuhuhu…
Châu vừa khóc lóc van xin , vừa siết chặt lấy bờ vai của Bảo.
Bảo gạt tay Châu ra , bước tiếp vài bước :
-Cô im đi…!!!! Tôi không ngờ cô lại đối xử với nguời bạn thân của mình như thế…!! Đáng lẽ tôi phải nghi cô từ lúc cô tham gia hội chống đối lại Thoại My rồi chứ nhỉ…??
-Anh Bảo thực ra thì… - Châu chưa nói hết câu thì một chiếc xe ô tô điên cuồng lao về phía Bảo.
Châu vội vàng sợ hãi , lí trí mach bảo con bé phải làm gì để không tuột mất người yêu.
-Cẩn thận…!! Nhất Bảo..! – Châu hét lên rồi đẩy Bảo thật mạnh để tránh xe.
Bảo chợt nhìn thấy chiếc xe lao vun vút , càng lúc càng tiến gần tới chỗ Châu. Nhanh như cắt , Bảo nhảy bổ ra , ôm chầm lấy con bé rồi lấy đà lăn vào phía vỉa hè của quán Cellado.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite wapgamejava.wap.sh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
wapgamejava.wap.sh - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
….2 người đã bình an…..
Châu như nghẹn thở - con bé vẫn chưa hết hoảng loạn sau pha nguy hiểm chết người vừa rồi . Con bé ôm lấy lồng ngực… khó thở quá…
Bảo nhẹ đặt môi lên môi Châu hô hấp nhân tạo giúp con bé thở đều trở lại.
Nước mắt khẽ lăn dài trên má Châu :
-Em sợ…sợ….
- Có anh đây rồi…đừng sợ..!! – Bảo ghì chặt tay Châu , hắn thấy rất biết ơn con bé sau vụ việc vừa rồi… Con bé đã liều mình vì hắn. Hắn đã trở lại là 1 warm boy thực thụ.
-Em đã sợ mất anh….. huhuhu…. Đừng rời xa em…đừng bao giờ rời xa em…
Bảo lặng im không nói gì , sau đó khẽ trách cứ :
-Em ngốc quá… lúc nãy nếu anh ko nhảy ra cứu em thì em sẽ thế nào…?
-Anh chẳng biết đấy thôi… vì anh em có thể làm tất cả , kể cả phải chết cơ mà…!! - Châu mỉm cười , đôi mắt long lanh thánh thiện.
-Em đúng là quá ngốc….!!
-Hành động vừa rồi của em ko ngốc chút nào đâu anh à… chỉ có việc yêu anh là ngốc thôi…!! – Châu nói tiếp , vẫn mỉm cười mặc dù đôi mắt thì đang hoa cả lên vì shock.
Bảo im lặng .. cả hai nhìn nhau một hồi lâu…. Rồi Châu nói xóa tan bầu không khí ủ dột vừa rồi…
-Về việc Thoại My… anh có biết tại sao em lại làm vậy không ..?? Là vì… em đã quá ích kỉ… em thấy anh có vẻ yêu quý cậu ấy nên đã nghĩ rằng .. Vì có cậu ấy nên anh đã ko thích em…. Nhưng.. em đúng là ngốc thật mà.. ! Em ko hề biết là ko có Thoại My thì anh cũng chẳng yêu một con bé như em đâu….
Bảo lắc đầu :
-Anh vẫn ko tin đó là nguyên nhân em làm chuyện đó…!! Có ai đứng sau chuyện này , phải ko…??
Châu lại lảng tránh , quay mặt đi không nói gì … Bảo nhìn Châu bằng ánh mắt khẩn thiết :
-Nói cho anh biết đi , Ngọc Châu..!!
Con bé lo lắng nhìn Bảo :
-Em thực sự không thể nói…
-Kể cả với anh ?? – Bảo hỏi dồn.
Châu ko biết rằng mình có nên nói cho Bảo biết hay không . Con bé không muốn trả lời Bảo một chút nào . Nhưng nhìn ánh mắt của hắn , con bé lại cảm thấy hơi xiêu lòng..
-Em nói ra… anh … anh đừng làm to chuyện nhé… được không ??
-Uhm… anh hứa… - Bảo nói rồi khẽ vuốt mái tóc Châu.
-Thực ra là….. chị…chị Cẩm Tú bảo em làm…. Tuy thế nhưng lỗi cũng ở em… em đã nghe lời chị Tú mà hại Thoại My… chị ý nói , nếu em ko làm thế thì sẽ mất anh … Nên em đã…đã….
Bảo lắc đầu đáp :
-Thôi được rồi.. anh hiểu rồi….!! Em ko cần nói gì nữa….Bây giờ anh sẽ đưa em về nhà nghỉ ngơi…..
Nói rồi Bảo vẫy một chiếc taxi , lần này hắn dặn dò bác tài kĩ lưỡng hơn nhưng cũng chẳng đi cùng Châu . Hắn nói với con bé là có việc phải đi gấp nên ko thể đưa con bé về trong lúc này .
Con bé hơi chạnh lòng nhưng rồi cũng mau chóng ấm lòng vì nhớ lại những lời nói , hành động ban nãy của Bảo.
“ Dẫu chỉ là giấc mơ em xin mơ hoài..
Cuối con đường nắng lên chờ anh đến…
Đến khi nào trên thế gian mặt trời ngừng sáng lối em đi về..
Ánh mắt này đôi tay này mãi thuộc về nhau..!”
………..
Bảo bước đi.. lòng nặng trĩu . Rốt cuộc thì hắn cũng đã biết sự thật rằng Thoại My ko làm chuyện đó mà lại là Ngọc Châu . Nhưng thật ra… con bé đang thương hơn là đáng trách !?
Bảo lan man tản bộ một lát rồi về tới Biệt thự hoàng tử. Hắn suy nghĩ nhiều , nghĩ đến việc đổ oan cho Thoại My thì Bảo lại thấy muốn tát cho Châu mấy tát , nhưng khi hắn nghĩ đến hình ảnh cứu hắn của Châu thì hắn lại mềm như bún .
Bảo phân vân nhiều , chẳng hiểu làm sao nên tốt nhất thì cứ nói chuyện này với Vũ và Hoàng . Sau đó sẽ nghĩ tiếp.
-Tôi có chuyện cần thông báo với 2 cậu đây !! – Vừa bước vào cánh cửa , Bảo đã nói bằng giọng nghiêm nghị .
Vũ cười khì , đôi mắt vô cùng gian xảo :
-Sao…?? Nghe “giang hồ” đồn thổi là trưa nay cậu hẹn hò với nhỏ Châu à …??
Bảo khẽ thốt lên “trời” rồi sau đó ngồi xuống ghế :
- Đây chẳng phải là lúc đùa đâu à nghen.. lúc nãy tôi đi gặp Châu là để làm rõ một chuyện và đã có kết quả rồi đây…!!
-Chuyện gì vậy ?- Hoàng cất tiếng hỏi , tay vẫn chưa rời tờ báo ( dường như sách và báo chí là cuộc đời của hắn ta vậy )
-Liên quan đến vụ việc của con nhỏ Thoại My ! – Bảo chép miệng đáp.
Vũ suy nghĩ một lát rồi nói , hắn vô cùng sốt ruột :
-Cậu mau nói đi… là chuyện gì ??
-Tôi thấy có rất nhiều nghi vấn trong việc “ Qủa cầu thủy tinh” vừa rồi…!! Tôi đã rút được nhiều vấn đề , ví dụ như là ngày bị mất quả cầu thì xuất hiện Châu và quan trọng hơn là ngày hôm trước tôi đã từng thấy Châu thập thò trước phòng Thiên Vũ . Và lại càng khó tin hơn khi con bé ấy lại dễ dàng quay lưng với Thoại My như vậy …
Vũ đăm chiêu nhìn Bảo :
-Vậy tức ý của cậu là…
Chưa để Vũ nói hết câu , Bảo đã đáp :
-Đúng thế… Ngọc Châu là người đã làm tất cả ..!! Trưa nay tôi đã đi đối chiếu…tất cả đúng như suy nghĩ của tôi…!!
Hoàng bất ngờ vội vàng hỏi :
-Động cơ của Châu là gì ?
Vũ bật cười :
-Không ngờ cậu lại đần đến thế đấy Minh Hoàng . Còn gì khác ngoài lí do về Nhất Bảo ??
Bảo gãi đầu :
-Cậu có vẻ hiểu chuyện rồi đấy Thiên Vũ… Ác liệt hơn là tôi đã mắng con bé rất nhiều .. Và sau đó.. con bé lại xả thân để cứu tôi khỏi bị xe đụng nữa… Cũng may là bình an vô sự…
Vũ thở dài . “ Thì ra không phải là do Thoại My… thời gian qua mình đã nghi ngờ con nhỏ một cách tội nghiệp..!! Con nhỏ không dối trá .. con nhỏ trong sạch…!!”
Rồi Bảo nói tiếp – Bảo luôn là người tìm cách phá tan bầu không khí im ắng .
-Mấy ngày qua thật tội nghiệp cho Thoại My… bị hiểu lầm và bị fan của chúng ta công kích dữ dội như thế không hiểu cô ta thế nào…!!
-Uh…!! Nhắc đến tôi lại muốn ăn Mi-xi-xup.. !!- Vũ thật thà .
Hoàng mỉm cười chua xót , không hiểu vì lí do gì mà nụ cười đó lại hiện diện trên khuôn mặt Hoàng vào lúc này..!?
-Tôi cũng vậy !! – Bảo đáp lời , ánh mắt xa xăm.
Mỗi người một suy nghĩ . Lại im lặng , cũng chẳng có gì là lạ . Cả 3 bọn hắn vẫn thường xuyên nhìn nhau và yên ắng như thế mà.
__________________________
Châu thở dài , tim nhói lên từng cơn . Khẽ khàng nhìn ra cửa sổ , Châu ngẫm nghĩ lại những việc mình đã làm .
“ My à… bây giờ tớ hối hận quá… Có lẽ khi biết tin tớ rắp tâm hại cậu thì bộ 3 sẽ ghét tớ lắm… Nhưng , tớ cũng cam My à… ! Việc bây giờ tớ muốn nhất đó là cậu tha thứ cho tớ… Để tớ và cậu lại như những ngày xưa , thật vui vẻ…!! Nhưng có lẽ là khó cho cậu rồi , tớ hiểu việc đó là không thể mà… làm sao mà có thể tha thứ cho một đứa bạn ,à ko .. bây giờ cậu đâu có còn coi tớ là bạn nữa đâu , phải ko My ..??”
Châu đang buồn , buồn nhiều lắm !! Niềm ăn năn hối hận đang dâng tràn trong con bé. Cảm giác này thật khó chịu làm sao…!!
______________________
Quay lại Biệt thự hoàng tử .
-Tôi có ý kiến này , không biết có nên nói ko… - Vũ đánh liều nói.
-Cậu nói đi.. từ bao giờ cậu có điệu bộ bày đặt hỏi thế…?? – Bảo uống một ngụm trà rồi lên tiếng.
- Tôi nghĩ là cần minh oan cho Thoại My… ko nên để con nhỏ bị kì thị như thế ..!!
-Tất nhiên rồi..!! – Minh Hoàng đáp một cách hiển nhiên.
Vũ thở phào nhẹ nhõm “ Cũng may là đồng ý”
-Còn tôi lại đang nghĩ … - Bảo nói nửa chừng rồi ấp úng ko nói.
-nghĩ gì cơ..??
-Có nên để Thoại My về lại Biệt thự của chúng ta không ?? Vì dù gì thì sự ra đi của con nhỏ là vì hiểu lầm mà.. cộng thêm con nhỏ cũng đã phải chịu nhiều thiệt thòi trong mấy ngày qua nữa… - Bảo nói bằng giọng vô cùng triết lí.
-Nên…!! – Vũ và Hoàng đồng thanh , sau đó 2 ánh mắt vô tình chạm nhau trong 3 giây rồi lại quay đi . Chính xác là cả hai đang sợ ánh mắt của nhau ?
-Nhưng… minh oan thì còn dễ , còn kêu cô nhỏ trở lại thì hơi……
Vũ liền tiếp lời :
-Hơi mất thể diện …
-Uh… Nhưng thôi , lần này coi như chúng ta chuộc lỗi với Thoại My… ok chứ…?? Hạ mình , chỉ 1 lần này thôi… - Bảo nói .
-Thế cũng được..! – Hoàng đáp . Xem ra nãy giờ hắn chưa phản bác ý kiến nào có lợi cho nó cả mà ko phải chỉ riêng hắn , mà cả Vũ và Bảo đều vậy.
-Rồi ! Quyết định thế nhé…!!
__________________________________________
-Sáng nay Thoại My không đến trường à…?? – Vũ như hét lên trong điện thoại.
Bảo lắc đầu :
-Không !! Tôi tới lớp của con nhỏ rồi.. không có..!! Nghe mấy pé trong lớp bảo là hôm nay My nghỉ học… ko rõ lí do….!!!
-Vậy giờ sao…??? – Vũ hỏi dồn , hắn đang rất nóng lòng .
-Nghe nói là nhỏ My sống ở gần trường , vì có nhiều người đã từng thấy con nhỏ bước ra từ quán ăn Pinky mà lâu lâu 3 bọn mình vẫn hay đi đấy…! Rồi thấy nhỏ bước vào trong 1 nhà trọ đối diện quán đó luôn…
-Hành động ngay chứ ?! - Vũ sốt sắng.
-Ok..!! Sáng nay trốn nhé….!!! Cậu phone cho Hoàng đi.. tôi sẽ lo khoảng nghỉ học..!!
-Ok..!!
Vũ cười tươi rói khẽ nắm chặt tay “ Yeah!”
___________________________
Nhanh chóng , bộ 3 hot-warm-cold boy đã cùng nhau bước đến gần nơi nó ở.
-Giờ sao đây ?? – Bảo hỏi .
-Chẳng lẽ giờ xông vào trong nhà trọ đó luôn hả…?? – Vũ nhăn trán , đôi mắt liên láo xung quanh.
-A ! Có cách…. – Bảo chợt reo lên rồi kéo cả bọn vào quán Pinky.
-Em..!! Lại anh nhờ…!! – Cả ba ngồi vào bạn rồi vẫy cô bé phục vụ.
-Dạ…em..em chào 3 anh…. Em hâm mộ 3 anh lắm ý ạ !! – Con bé run rẩy cúi chào.
-Cảm ơn em.. bọn anh có chuyện cần hỏi… Em có thể cho bọn anh biết là cái cô gái mới dọn đến cái nhà trọ phía trước đó , có hay đến quán này ăn ko em ??
Sau một hồi dò hỏi đừ điếc… Cả bọn cũng thu nhặt được nhiều thông tin quý báu : Nó thường xuyên tới ăn ở đây vào buổi chiều và vào buổi tối ! Chính vì vậy bọn hắn cũng có thể gặp nó ở đây vào 2 giờ đó được . Nhưng chiều nay có cuộc họp mặt hội học sinh nên việc gặp nó vào buổi chiều là ko thể .
Vũ gật gù :
-Vậy quyết định là tối nay nhé…!! Tối nay sẽ hành động ...!! Bây giờ chúng ta là người đi chuộc tội nên phải làm chu đáo một chút… dù gì thì con nhỏ cũng chịu quá nhiều thiệt thòi rồi mà…
-Uhm.. nhất định lần này phải đưa con nhỏ về Biệt thự…..!! Tôi muốn ăn Mi-xi-xup lắm rồi….!!! – Bảo thật thà nói khiến cả bọn cười phá lên .
Rồi Hoàng lắc đầu , nãy giờ hắn ko tham gia ý kiến gì cả . Chỉ lặng yên , lắng nghe và suy nghĩ . “ You will come back soon !”
____________________________________
Tối hôm đó , bộ 3 đã bàn bạc và dành một sự bất ngờ đáng yêu cho riêng nó.
Như thường lệ , 7h30 nó bước ra khỏi nhà trọ , ghé vào quán ăn .
Vừa bước vào , chưa tới cửa thì con bé phục vụ mọi hôm ghét nó ra mặt nay lại niềm nở một cách lạ thường :
-Chị ơi..!! Chị lên phòng trên nhé.. có người đặt cho chị ở phòng ăn B2 !!
-Em..em có nhầm không vậy ?? – Nó ngạc nhiên hỏi lại .
-Dạ ko ạ..!! Đúng là chị mà.. chị mau lên đi ạ…!!
Nó thở dài bước lên phòng B2 , lòng thầm nghĩ : “ Hay là trò của bọn fan của Vũ , Bảo , Hoàng ?”
Lạ kì , nó mở cửa tách , ánh mắt run run lo sợ . Nhưng chẳng có ai cả . Chỉ thấy bàn ăn thịnh soạn và trên tường có dòng chữ : “ For Thoại My Turtle” Nó không giỏi tiếng anh nên chẳng hiểu “Turtle” là gì ( là Rùa ) .
Nó ngồi vào bàn . Bỗng tiếng nhạc từ đâu vang tới…. Bản nhạc nhẹ nhàng , sâu lắng .. Rồi đèn màu được bật lên , lung rinh và rực rỡ . Nó ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì xảy ra .
Chợt…
“ Hello Thoại My Turtle ! Xin chào Rùa Thoại My !!”
Đó không phải là ai khác , chắc chắn là bộ 3 . Nó thầm nghĩ , ngó nghiêng xung quanh .
Rồi nhìn về phía trước .
Đôi mắt nó ko nhìn thấy bộ 3 . Mà lại nhìn thấy 3 con rùa khổng lồ xinh xắn từ từ tiến về phía nó .
Nó nghệt mặt ra , nó vốn ngốc mà . Mãi mà chẳng hiểu..!!
Vũ , Bảo , Hoàng ko nghe phản ứng gì từ nó liền gỡ “đầu rùa” ra .
Nó giật mình hét toáng lên :
-Á….!! Các anh…..?
-Heheheh.. ngạc nhiên lắm phải ko??? – Cả 3 cười toe toét – hiếm khi thấy cả 3 cùng cười một nụ cười dễ mến đến vậy.
Nó đã ko hiểu , nay lại càng rối hơn :
-Các anh…. Đang làm…làm cái gì vậy ??
Bảo cười ấm áp , ngồi xuống giải thích :
-Là thế này.. hôm nay , tụi tui làm việc này là để….
-Chuộc tội với cô !! – Cả 3 đồng thanh.
-bọn tui đã hiểu lầm cô chuyện quả cầu…sorry… ! – Vũ gãi đầu đáp , sau đó cũng kéo Hoàng ngồi xuống .
Đến lúc này đầu óc nó mới thông suốt hơn một xí :
-Vậy là các anh đã biết là tui ko làm chuyện đó đúng hôk ??
Cả 3 gật đầu .
Nó sung sướng reo lên : “ Yeah..!!” rồi chợt nghiêm mặt lại :
-Nhưng là ai làm chuyện đó.. tại sao quả cầu lại có mặt ở phòng tui…?
Rồi Bảo tiếp tục giải thích từng vấn đề cho nó .
Nghe chuyện , nó lại cảm thấy se lòng lại .Thì ra tất cả là do Châu , người bạn mà nó vô cùng quý mến . Châu đã rắp tâm làm chuyện đó . Thảo nào mà khi nó gặp chuyện , Châu lại quay phắt 180 độ với nó như thế .Nó không hiểu có nên tha thứ cho Châu hay không . Nó giận Châu , rất giận . Vì Châu mà nó phải chịu đựng sự khinh miệt từ mọi người trong trường . Nhưng , tha thứ cũng là một việc nên làm ?!
Nó phải làm sao…??
Không gian chùng xuống , chỉ còn tiếng nhạc du dương , êm ái .
Rồi Vũ cười nói :
-Thôi… cô ăn đi… !! Rồi còn dọn về nhà nữa chứ..!! Cô tính ở nhà trọ miết sao..??
-nhà…?
-Về biệt thự hoàng tử .. chẳng phải vì tụi tui hiểu lầm cô nên cô mới phải ra đây ở sao…??
-Tui được phép trở về hả…?? – Nó hỏi , giọng ngốc nghếch .
-uh !! Còn nói nữa là tui đổi ý bây giờ….!! – Vũ quát lên. Tính hắn vẫn ko đổi mà _ __!
Hoàng vẫn cứ im lặng , một lát sau , hắn mới lên tiếng :
-Mấy ngày qua cô sống bằng gì ..??
-Cơm..!! – Nó thản nhiên đáp.
-Ý tôi là về tiền bạc cơ….!
-à… bộ anh nghĩ tôi ko có tiền chắc…?? - Nó lại vênh mặt lên mặc dù thì đúng là nó bấn túng lắm.
-Chẳng phải sau đợt Lucky Star nên cô đã….. hay sao…?? – Hoàng nói , ánh mắt vẫn lạnh băng .
Nó gãi đầu nhìn cả 3 , ngượng chết :
-Hic… thực ra thì chẳng còn xu nào cả.. thế nên tui phải đi cầm sợi dây chuyền… cũng may là được 2 triệu ^^ nên cũng ko khó khăn lắm….!! Mà sợi dây đó tui ko nghĩ là được 2 triệu luôn đó… tưởng mấy trăm nghìn là cùng à nha..!! Lần sau mà có cầm đồ , tui khuyên mấy anh nên đến tiệm ông đó… tiệm gì nhỉ…? À… cái gì mà QQ ấy..!!
Vũ lắc đầu , hắn “pó tay” với cái câu nói vừa rồi của nó . Bộ 3 mà lại có ngày phải đi cầm đồ sao ???
Rồi nó lại lăm le , chỉ chỉ tay về phía bức tường :
-Cái chữ Tu-rờ-tờ-le ( Turtle ) là cái gì vậy ???
- Ngốc đúng là ngốc mà..!! Là Rùa đấy cô nhỏ ạ…!! Trình tiếng anh kém đến thế là cùng !! – Vũ bĩu môi nói.
Nó dồn cục tức xuống , quyết định trả đũa :
-Này. tôi hỏi này.. các anh.. kiếm đâu ra mấy bộ rùa ở đâu mà ngố vậy ..?? Mà coi bộ hợp zới mấy anh à nha…!!
-Ngố giống cô đấy !! Bọn tui cố tình lựa sao cho giống cô mà , đồ con rùa…!! – Cả 3 cùng đồng thanh nói , lúc này thì nó trở mặt liền :
-Nhưng cũng dễ thương y tui phải hok ?? _ Nó nói , không quên chớp chớp mắt .
Bộ 3 cúi gằm mặt xuống , miệng méo xệch chào thua .
__________________________________
Ăn xong , nó cùng bộ 3 về nhà trọ dọn đồ . Thế là tối nay nó lại được ngủ ở Biệt thự hoàng tử rồi..! Vui quá… !! Vậy mà nó đã từng nghĩ là sẽ không bao giờ được bước chân vào đó nữa cơ…
Từ ngày mai , nó sẽ trở lại quỹ đạo , sẽ được minh oan và sẽ vui tươi như trước. Yeah !
Lên Đầu Trang