Xuống Cuối Trang
-Ơ…Sao…sao..anh lại …??
Hoàng vội bỏ tay ra , sau đó đưa mắt nhìn xung quanh rồi mới trả lời nó :
-uhm… tôi định rủ cô đi bộ ở công viên . Được chứ ???
-Ok !!
Công viên buổi sáng thật mát mẻ , dễ chịu và vô cùng êm ả . Dòng người khá là tấp nập , nhưng vẫn giữ được cho mình một khoảng riêng nào đó. Những điều thú vị này ít khi nó nhận ra vì nó là một con bé ưa ngủ nướng và không hề có khái niệm “tập thể dục”.
Chung quanh được bao phủ bởi làn sương mỏng nhưng vẫn đủ để nhìn thấy nhau một cách khá rõ ràng .
-Sương thơm ghê ! – Nó bất giác thốt lên và hít một hơi thật sâu để tận hưởng mùi sương sớm đầy tinh khiết , mát dịu.
Hoàng ngạc nhiên nhìn nó hỏi :
-Sương cũng thơm ?
-Ừ ! Thật thế… Anh thử xem…!! – Nói rồi nó lại kéo oàng lại một chiếc ghế đá ở gần đó , có lẽ nó bắt đầu cảm thấy thấm mệt và hơi mỏi chân.
Lại lặng im…. Không ai nói với ai một câu gì , họ cứ lặng im như vậy cho đến khi nó phá vỡ bầu không khí đó..
-Bây giờ mà có một tách café nóng thích nhỉ ?
Lúc này Hoàng mới nhớ ra rằng … điều mà hắn cần làm lúc này. Hoàng cười mãn nguyện , lục đục một lát rồi chìa ra 2 ly café …
-Ơ… Hay nhỉ ??
Nó đón lấy 1 ly . Mỉm cười và nhấp một ngụm nhỏ .
-Có cả bánh hạt dẻ thì tuyệt !!!
-Tén tèn !! Bánh hạt dẻ đây !!!
Hoàng vừa dứt câu, một bịch bánh xuất hiện trước mặt nó… Nó cười rạng rỡ , xóa tan cái se lạnh lúc này..
-Hay ghê !! Anh mang theo đó hả ??? Sao tui hok biết nhỉ ? - Nó nheo mắt lại hỏi.
Hoàng chỉ cười thầm , đáp :
-Cần gì thì tôi vẫn sẽ biến ngay ra được cho cô , Thoại My à !!!
-Thật chứ ? Tôi cần… một chiếc áo ấm… trời hơi lạnh rồi…
-Áo ấm 37 độ nhé !! – Dứt câu , Hoàng khẽ ôm lấy đó… đầy bất ngờ…
Cảm giác thật ấm áp nhưng sao cả thân thể nó lại dường như đông cứng lại thế này ??? Không thể nói gì , đôi mắt cũng không hề chớp… Nó sững lại .
Hai người cứ như thế , thật lâu…
Xa xa , một cô gái đang cào xé mảnh thân cây vô tội, việc này khiến đôi tay cô dấy lên đau buốt , đỏ tấy nhưng dường như cô không còn cảm nhận được gì hơn ngoài việc trái tim đang vụn vỡ , tan vào hư vô như những giọt sương …
“Lặng bước trên con đường sương rơi lá úa đầy
Nghẹn đắng trong tim từng câu đang thét gào tên anh
Vì trái tim em còn yêu muốn anh quay về đây
Thế nhưng em đã không cho đôi môi em được nói ra..”
Cô lại mỉm cười , một nụ cười đầy chua cay : “ Cẩm Tú này…lại chịu thua một con bé như vậy sao..??? Một Minh Hoàng .. lại có thể yêu một con bé như vậy sao ???”
_____________________
Bỗng... chiếc đồng hồ của nó kêu lên… Nó giật mình , đẩy vội Minh Hoàng ra… Rồi cười nhẹ nói , ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào Hoàng :
-6h rồi , về thôi !
-Uh…..
_________________________________
Tới Biệt Thự . Nó cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn một chút , chuyện lúc nãy khiến đầu óc nó phải suy nghĩ nhiều.
Vừa mới mở cổng , Nhất Bảo đã chạy ra , giọng châm chọc :
-Hai người đi đâu mà giờ mới về ? Dạo này hai người bất thường nha , chuyên da đánh lẻ hà !!!!
Nó bật cười khúc khích :
-Haha.. hôm qua có người cũng đánh lẻ mà giờ kêu người ta ! Zô ziên quá đi mất !!!
Bảo chỉ biết lắc đầu và nói :
-Thôi , 2 người lên phòng thay đồ đi ! Sau đó xuống ăn sáng nha , đích thân Nhất Bảo này nấu đó !!!
-Thế thì phải nhanh nhanh mới được !!! – Nó pha trò , rồi chạy ù lên phòng , chẳng phải là vì nó muốn mau chóng được ăn , mà là … nó muốn tránh Minh Hoàng một lát… Nó ngượng …
______________
Một lát sau , cả bọn có mặt ở phòng ăn .
Thiên Vũ có vẻ không được vui . Vẻ im lặng lạ thường. Minh Hoàng cũng vậy , hắn lặng im không nói gì . Không khí ngột ngạt đến khó chịu ... Nặng nề quá …
Biết rằng không thể bắt chuyện với 2 tên kia để bớt “ngột” , nên Bảo liền quay qua phía nó :
-Ê !!! Sandwich tui làm ngon không ??
Nó cười hớn hở , giơ ngón cái lên ám hiệu :
-Tuyệt !!!
-Nhất Bảo ra tay mà lị !!!! Haha – Bảo cười phá lên , xen lẫn chút tự hào .
Nó chớp chớp mắt , giọng đểu đểu :
-Nhưng vẫn thua xa Mi-xi-xup !! haahhahah – Nó cũng cười ha hả , hệt như Bảo.
-Hừ , mơ đi !!!
-Anh mơ ấy..
-Cô mơ…
-Anh mơ…!!
….
Cuối cùng thì cũng chỉ có nó và Bảo lên tiếng . Vũ và Hoàng không hề hé môi đến một lời , sau đó 2 chàng trai bước về phía hoa viên của Biệt thự.
-Nhanh nhỉ ? – Vũ nhếch mép nói.
Dường như Hoàng vẫn chưa hiểu rõ hết câu nói của Vũ , nên hỏi lại :
-Sao cơ ???
-Cậu và con nhỏ … - Vũ ngước mắt lên trời.
Hoàng dửng dưng đáp lại , thái độ bất cần :
-Cũng chỉ là đi bộ thôi…
-Thế à..???
-Nhưng hình như…cậu và con nhỏ còn nhanh hơn ấy chứ ??? Áo đôi kia mà…!! – Hoàng ghẹo lại , cố tình nói mỉa Vũ.
-Một trò đùa thôi… - Vũ cười nhẹ.
-Cậu đùa con nhỏ… hay thực chất là đùa tôi ???
Hoàng gằn giọng , hắn trông mong câu trả lời từ Vũ . Nhưng cũng vừa lúc đó , nó và Bảo bước ra và kéo cả hai cùng tới trường.
___________________________
Dọc đường đi ,Thiên Vũ cứ miên man suy nghĩ về câu hỏi của Minh Hoàng . Chính hắn cũng không rõ rằng hắn đang đùa ai nữa... Nhưng hắn dám cá , dám chắc rằng … Tất cả đều xuất phát từ trái tim hắn , lòng ích kỉ của hắn . Vũ không muốn , không muốn sẽ đánh mất nó - người hắn yêu .
……………
Tới lớp. Nó không thấy Châu đâu cả … Hỏi mấy đứa trong lớp thì hình như con bé tới trường từ rất sớm , sau đó lại chạy đi đâu rồi… “ Chắc lại quay quắt cái gã Nhất Bảo ấy chứ gì ?”
Nói rồi nó thơ thẩn đi dạo dạo ở Hoa viên … thì…
-Ê !! Con nhok kia !!!
Một giọng oang oang hách dịch vang lên. Hình như là gọi nó ? Nhưng mặc kệ , nó vẫn bước đi…
-Á..con này láo !! Chị mày gọi mày mà không quay lại hả ??
Con nhỏ đó quát lên rồi chặn đầu nó .
-Dạ… chị gọi em à ??? – Nó chớp mắt , nhái lại giọng chua chua của con nhỏ .
-Láo…!! Mày muốn chết à ??? – Con nhỏ trợn mắt lên , dữ tợn.
-Bạn xưng chị.. thì tôi chỉ biết xưng em ! Chứ còn gì nữa….!!! – Nó nói bằng thái độ dửng dưng.
Con nhỏ rít từng c
-Mày được đấy !! Lấy lòng được bộ 3 rồi , nên bây giờ giở thói hách dịch cơ đấy à ???
-Tôi tưởng , bạn đang nói bạn cơ… “hách dịch” à…??
Qùa của mày nè !!! Đồ quỷ… dám làm thân với bộ 3 cơ à… mày xem lại mày đi.. mày là ai !!!!!!!!!!! – Con nhỏ nói rồi cao hứng kèm theo một cái tát …đau điếng… Nó nghiến răng ken két .. Mặt tức giận phừng phừng.. !!!
Bây giờ thì chuyện này không phải chỉ là giữa nó và con nhỏ vô duyên ấy . Mà xung quanh , đã là một đám đông bu quanh rồi . Hết lời bàn tán , xì xào . Có đứa ủng hộ nó , có đứa lại ủng hộ con nhỏ .
Nó chẳng phải đứa vừa , nó cười nửa miệng đang định “bốp chát” lại thì Vũ bước đến ... Như một vị “anh hùng”…
-Này !!! Làm cái gì đấy hả ??? Cô bị điên hay là có vấn đề về tâm lí mà dám đụng đến người của Biệt thự Hoàng tử hả ???? – Vũ gắt lên , trợn trừng mắt lên nhìn con nhỏ.
Con nhỏ lôi cái giọng nằn nì , ngọt xớt từ đâu ra ; cứ như quỷ dữ biến thành thần tiên vậy đó.
-Anh….Anh Thiên Vũ…em..em là fan của anh nà..!! Anh phải đuổi con nhỏ ấy đi từ lâu rồi mới phải chứ…sao lại…
Vũ bẻ tay răng rắc , mặt tỏ không hiền lành chút nào :
-Muốn sống thì đi ra chỗ khác….!! Không thì cẩn thận với Thiên Vũ này… Từ nay..!! Ai đụng đến Thoại My.. cũng coi như là đụng đến tôi , đụng đến bộ 3 … Cẩn thận đấy !!!
Đám đông được giải tỏa dần . Vũ tưởng rằng nó sẽ biết ơn lắm lắm , nào là : “ ôi ! Cảm ơn anh!” , hay là “Không có anh , tôi sẽ tiêu mất!” , nhưng nào ngờ , nó lại gào lên tức tối , chân dậm đất thình thịch :
-á !! á ! á !! Đồ con khỉ điên khùng !! Tui đang định trả đũa nó thì chui đâu ra một gã điên thế này !!! Tức chết mất… nó tát tui muốn gãy răng ra rồi đây này !! Ya ! Ya !!!!
-Không nói được câu cảm ơn mà còn lại thế đấy à?? Mà nếu có gãy răng thật , thì chắc cũng không hét to được như vậy đâu , nha !!! – Vũ lại giở thói xỉa xói , mặt hằm hằm bực bội.
-Cái đồ…cái đồ…!!! Grừ… - Nó lắp bắp không ra tiếng , sau đó đùng đùng xông vào lớp .
-Còn Vũ , hắn chã biết nói gì hơn . Thật đúng là làm ơn mắc oán !
_____________________________
Trưa hôm đó…
Hoàng không về cùng cả bọn . Hắn nói rằng có việc bận cần phải giải quyết nên sẽ không ăn cơm ở nhà .
Hắn đi tới tiệm cầm đồ QQ – nơi mà nó đã cầm sợi dây chuyền với ý nghĩ : “ Nếu lấy lại được sợi dây về , có lẽ Thoại My sẽ vui lắm…!”
-Ông chủ !
-Cậu cần gì ???
Minh Hoàng cũng chưa nhìn thấy sợi dây đó bao giờ nê cũng không biết miêu tả ra sao , hắn cũng hơi bối rối một chút :
-Tôi muốn chuộc đồ… một sợi dây chuyền được một cô gái cầm cách đây khoảng 1, 2 tuần .
-hừ… nói vậy thì bố cậu còn chưa biết được ấy chứ !!! Cái cô đó tên là gì …?? – Ông ta gằn lên chẳng mấy dễ chịu và nhìn Hoàng như một “vật thể lạ” .
-Thoại My…!!
-À… sợi dây đó đấy hử… không được…!!
-Nhưng… Tôi muốn mua lại nó , được chứ ??? – Hoàng nói ,vẫn giữ nguyên thái độ kiên quyết và cố gắng nói bằng giọng thuyết phục nhất có thể.
-Ơ .. cái cậu này hay nhỉ ? Đã nói là không bán rồi cơ mà… - Ông ta trợn tròn mắt lên , tay đung đẩy điếu xì gà.
-Chừng này đủ chưa… - Nói rồi Hoàng mở ví lôi ra một cọc tiền đủ để khiến một con người tham lam phải lóa mắt .
Cuối cùng thì ông ta cũng gật đầu đồng ý :
-Được..!! Vậy thì được…. Nhưng chiều nay tôi mới đưa cho cậu được .. Hàng này có người lỡ mua rồi… Tôi sẽ đi lấy lại…
-Chiều nay à… thế cũng được…!! Đưa đến Love Coffee cho tôi trước 5h.
-Được rồi , cậu yên tâm !
-Đúng hẹn đấy !!
Hoàng dặn dò , sau đó thì bỏ đi , lòng hân hoan đến lạ.
“ Reng…reng…reng” Nó đang nằm vắt vẻo trên giường thì nghe thấy tiếng điện thoại nên liền lật đật chạy xuống nhà dưới…
-Alo ! Biệt Thự Hoàng Tử xin nghe…!
-Thoại My hả ? Tôi – Minh Hoàng đây !!!
-anh Minh Hoàng hả ?? Có chuyện gì mà gọi về nhà zậy ??
-Tối nay lúc 6h , cô đến Love Coffee nhé !!! Được chứ ?
-Ờ..được..Nhưng để làm gì vậy ?
-Đừng hỏi lí do , nhớ đến đúng giờ nhé …!!
-Uhm…! Được rồi...
Sau đó , Hoàng vội cúp máy . Nó nhăn trán , vẻ mặt lộ vẻ khó hiểu : “ Đến đó làm gì nhỉ ?”
______________________________
Tại Love Coffee , Minh Hoàng đang tự tay trang trí sân thượng – nơi hắn chọn để hẹn nó.
Bóng bay trái tim , những dòng chữ , kí tự đáng yêu đều được hắn tỉ mỉ chọn và sắp xếp. Bàn ghế đều theo phong cách xì tin nhưng không kém phần sang trọng.
Tất cả đều quá hoàn hảo cho một sự kiện lớn trong đời hắn . Lần đầu tiên Minh Hoàng tỏ tình với một người con gái – người hắn thực sự yêu thương.
4h30… Hoàng hoàn thành xong công việc , tuy hơi mệt một chút nhưng hắn cảm thấy rất vui và hạnh phúc . Hắn mỉm cười , ngồi dựa lưng vào ghế ngắm lại công trình cả buổi chiều của hắn … Thời gian dường như trôi chậm quá…
Cảm xúc lúc này trong hắn thật sự rất khó tả , lâng lâng hạnh phúc xen lẫn với sự lo sợ .. Hắn lo nó sẽ không đồng ý … Nhưng nghĩ lại những lời nói của Minh Thảo , Hoàng lại cảm thấy yên tâm hơn một chút .
Hoàng cười nhẹ , tay mân mê đóa hoa hồng bạch đẹp nhất mà hắn đã chuẩn bị cho nó và lẩm nhẩm hát theo giai điệu …
“Có một con đường, mang tên là Tình Yêu
Một ngày khi Em đến, sánh bước đi cùng tôi...
Có nắng ấm giữa mùa đông
Có tiếng hát trong con tim cô đơn bấy lâu...”
5h , đúng như lời hẹn , ông chủ của tiệm cầm đồ QQ đến gặp Minh Hoàng .
-Ông tới rồi đấy à?
-Đây , sợi dây chuyền của cậu đây !!
Nói rồi ông ta chìa ra cho Hoàng một chiếc hộp .
-Cảm ơn ông !!!! – Hoàng lịch sự đáp , sau đó đón lấy cái hộp , hắn mở ra …
Và … shock… Hắn không tin vào mắt mình nữa , hắn có nhìn nhầm không đây..
Đóa hồng bạch bỗng dưng rơi bịch xuống đất …
Hoàng run rẩy lấy sợi dây chuyền từ cổ mình.. đối chiếu với sợi của Thoại My mà hắn mới chuộc về…. giống hệt nhau …
Chẳng phải trên đời này chỉ có hai chiếc , mẫu mã ấy , hình dáng ấy , tất cả đều do một tay mẹ của Hoàng sáng tạo nên và hai người con , mỗi người có một sợi . Đó là Hoàng và em gái của hắn… Hắn cuống quýu lật mặt sau của mặt dây … Chính xác rồi , trên đó còn khắc chữ A, tức là từ Ân – tên của em gái hắn – Nguyễn Nguyễn Thiên Ân..
Không lẽ là…
Hắn choáng váng , ôm đầu … không đứng vững…
-Ơ… cậu làm sao vậy ? Có cần gọi cấp cứu không ???
Hoàng không đáp , chỉ quay sang phía ông ta , dứ dứ đôi tay :
-Đây có đúng là sợi dây chuyền của người con gái đó không !!! Đúng không ???
-Cậu..cậu làm sao thế !! Tôi cũng phải giữ uy tín khách hàng chứ.. tôi mà lệch được à ??? Đây là hàng hiếm , hàng quý ,… tôi mà dám đưa nhầm hàng cho cậu à … cậu trông có vẻ trí thức , phải hiểu chứ nhỉ ???
-Được rồi…ông đi đi… đi đi !!! – Hoàng gắt lên một cách vô cớ… hắn đau đớn tột cùng , quằn quại .. Hắn muốn ném sợi dây chuyền này đi thật xa… mộng tan vỡ… Tia hi vọng mỏng manh cũng đã vỡ tan…
Quái quỷ… điều này xảy ra thật nhanh chóng , khó có thể tin được và cũng chẳng có thể ngờ tới… Hắn đang lơ lửng , thật sự như đang lơ lửng giữa không trung vô tận... Hắn vừa vui nhưng lại vừa buồn…
Cô em gái tưởng chừng như đã rời xa nay đã tìm lại được… Nhưng , trớ trêu thay người đó lại là... người hắn đã trót yêu , trót thương , trót nhớ nhung .
Điều này có phũ phàng quá không ???
Nước mắt Hoàng chực tuôn rơi… Không hiểu là vì hắn quá đau khổ vì sự thật đó ..? Hay là vì quá xúc động vui mừng…
Hắn cố hít lấy một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh , hắn lôi điện thoại ra gọi về Biệt thự..
-Alo..!! Thoại…Thoại My đấy à …?? Cô… cô không cần tới nữa đâu… Xin lỗi…
Nói xong những gì cần nói , Minh Hoàng vội cúp máy ngay , hắn không muốn nghe giọng nói ngây thơ , trong vắt ấy từ nó nữa.. vì điều đó sẽ khiến hắn đau , đau lắm.. như muốn xé cào cả ruột gan…
“ Aaaaaaaaaaaaa….”
Hắn hét toáng lên ... Nếu như chuyện này chỉ là một giấc mơ thì thật tốt biết mấy… Hắn ngồi bệt xuống đất và thu vào một góc … độc thoại…
“ Thoại My… lần đầu tiên khi anh nhìn thấy em , ánh mắt đó , nụ cười đó .. anh đã cảm thấy rất thân quen … Anh luôn cố bảo vệ em là vì sao chứ ? Vì em rất giống em gái của anh… Vô tình… anh đã lỡ yêu em mất rồi … Tất cả sẽ chẳng có gì là đặc biệt đúng không nếu như không có ngày hôm nay… Anh đã ngỡ sợi dây chuyền ấy sẽ mở đầu cho một quan hệ khác giữa anh và em… Và không ngờ… mối quan hệ đó không phải là tình yêu , mà là tình “anh em”… Anh không biết là có nên cảm ơn sợi dây định mệnh ấy không nữa … nhờ nó mà anh đã không phạm phải một sai lầm lớn và đã tìm thấy em – người em gái bé nhỏ của anh à… nhưng cũng tại nó , nó đã giết chết trái tim anh rồi … Làm sao anh có thể yêu ai khác nữa đây…??? “
“ Làm sao quên em , làm sao quên em..
Tháng ngày vui vẻ , ánh mắt biết cười…
Trái tim của anh như căng tràn nhựa sống..
Vì em….
Nhưng rồi…
Trái tim anh lại tan vỡ…
Cũng vì em
Nói với anh đó không phải sự thật ,
Nói với anh đó chỉ là giấc mơ ..
Sự thật đắng cay , có lẽ…
Anh phải tập chấp nhận …
Người anh yêu là em gái anh…”
Hít một hơi thật sâu , dù quá khó hay là không thể thì hắn vẫn sẽ phải tỏ ra thật bình thường … hắn sẽ phải giữ bí mật này trong một thời gian , tạm thời là như vậy .. vì nếu chuyện này lộ ra quá sớm thì nguy hiểm có thể rình rập nó bất cứ lúc nào…
______________________________________
Minh Hoàng trở về Biệt thự Hoàng tử , gương mặt cố tỏ ra tươi tỉnh hơn lúc nào hết.
-Anh về rồi đấy hả ?? – Nó hớn hở chạy ra mở cổng , miệng tươi cười .
-Uhm... – Hoàng khẽ đáp rồi bước thẳng vào nhà , hắn cố không nhìn mặt hắn , hắn sợ …
Và nó thì vẫn rất vô tư , tay vung vẫy qua lại :
-Khi chiều tui chuẩn bị xong hết trơn rồi … cuối cùng lại nghe anh kiu là hông cần đến nữa !!! Mất công dễ sợ…
-Thế à… xin lỗi… - Hoàng lạnh lùng nói , sau đó rảo bước thật nhanh để tránh những câu hỏi từ nó…
Nó cảm thấy hơi lạ : “ Có chuyện gì xảy ra với anh ấy à ?” Nghĩ rồi nó lại nhún vai bước vào trong nhà nhưng sau đó lại chạy lăng xăng lên phòng hắn :
- Minh Hoàng ! Anh đã ăn cơm chưa thế ???
Nhưng trái lại với lời nói đầy quan tâm đó , Hoàng lại gắt lên một cách vô cớ :
-Cô đi ra ngoài đi , tôi ăn rồi , được chưa ?? Sao cô hỏi lắm thế hả ???
-Ơ…à…à ờ… vâng … tôi xin lỗi… - Nó ấp úng nói , sau đó lủi thủi bước ra ngoài
Hoàng thở dài , hắn lại tự trách mình vì đã nóng giận với nó chỉ vì cảm xúc của hắn lúc này đang rối bời , hắn không thể làm khác…
“ Xin lỗi em…”
___________________________
Nó cảm thấy đôi chút lo lắng , bình thường Minh Hoàng chỉ lành lạnh thôi chứ không bao giờ cộc tính như vậy , sắc mặt hắn cũng không được ổn lắm .. Có lẽ hắn đang có vấn đề gì đó chăng…???
Nó đang lan man suy nghĩ – rất chăm chú thì…
-Hey !! Gì mà như người mất hồn thế hả ???
Giật mình nó ngước mặt lên :
-á á á !!! Maaaaaa !!!!!!!!!!!
Nó ngoác miệng hét toáng lên , giật mình lùi lại về phía sau…
Định thần lại thì nó mới phát hiện ra , đó không phải là “ma” như nó nghĩ , mà là gã Thiên Vũ chết tiệt .
-Cái cô này hay nhỉ ?? Lúc nào cũng lẩn thà lẫn thẩn như đồ hâm ấy !!
Nó nhướn người lên , tay dư dư nắm đấm :
-Anh muốn chết đấy hử ? Nhưng nếu cái bộ dạng anh hok giống một con Ma thì tui có như zậy không hả ??? Đúng là đồ khỉ đột điên khùng !!!
C.h.ử.i đủ rồi nó lầm bà lầm bầm bước vào trong phòng.
Vũ thừ người ra : “ Ơ cái con Rùa này hôm nay làm sao thế nhỉ ?...”
___________________________
Hoàng đang nằm bỗng bật người dậy , một tia hi vọng bỗng nhen nhóm trong lòng hắn... Hắn hít một hơi thật sâu rồi đi sang phòng nó…
-Thoại My !!!
Nó mở cửa , thoáng ngạc nhiên khi thấy Hoàng đang gọi.
-Anh gọi tui….???
-Uhm… Tôi cảm thấy hơi đói , cô đi chuẩn bị gì đó cho tôi được chứ ? – Hoàng nói , giọng lạnh lùng . Hắn vẫn chưa dám đối diện thẳng vào mặt nó , hắn vẫn sợ hắn sẽ không thể che dấu nỗi cảm xúc và sự bối rối lúc này…
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite wapgamejava.wap.sh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
wapgamejava.wap.sh - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
Nó cười khì , mặt rạng rỡ hẳn :
-được rồi !!! Tui đi làm ngay đây , 5 phút thui !!! hì hì
Nói rồi nó phóng đi luôn . Hoàng cắn răng , tim hắn lại nhói lên khi vô tình chạm phải ánh mắt đáng yêu của nó , ánh mắt đó là của Thiên Ân … Rồi hắn nhanh chóng bước tới vào phòng tắm . Hắn cần lược chải đầu của nó . “ a! Đây rồi ! Đúng như mình nghĩ , trên đó có tóc của Thoại My !” . Hắn lấy cọng tóc bỏ vào một chiếc hộp nhỏ , sau đó chạy ra ngoài ngay.
………….
Nó đang nấu lại đồ ăn thì thấy Hoàng ra ngoài nên liền hỏi :
-Ê ê ê !!! Anh đi đâu đó , Minh Hoàng !!!
-Xin lỗi đã phiền cô , tôi có việc phải đi ngay bây giờ nên không cần ăn nữa …
Dứt lời , hắn tiếp tục đi ra gara lấy xe , không kịp nghe nó nói gì nữa.
…………..
Chiếc limo trắng tiến tới một bệnh viện tư . Không gian trước mắt như sẫm lại trong hắn.
-Bác sĩ làm ơn xét nghiệm ADN nhanh cho tôi , tôi muốn biết hai người này có phải anh em hay không …
-Vâng , được thôi cậu Nguyễn ! Nhưng ít nhất cũng phải 1 ngày mới có kết quả được …
-Tôi muốn nhanh , ông không nghe thấy gì hả ??? – Hoàng gắt lên , đập mạnh vào bàn – một hành động ít khi thấy ở hắn nhưng bây giờ tâm trạng hắn đang rất xấu nên mới vậy.
-Nhanh nhất cũng phải mất 1 ngày , thưa cậu… - Ông bác sĩ nhắc lại , giọng rụt rè.
Hoàng lại hít một hơi , thật sâu để lấy lại bình tĩnh , hắn gằn giọng xuống :
-Thôi được rồi… chiều mai tôi ghé là phải có rồi đấy…
-Vâng…thưa cậu …
_________________________________________
Sáng hôm sau… Ngọc Châu đến Biệt thự Hoàng tử từ sớm để cùng đi với cả bọn , đúng hơn là để cùng đi với Nhất Bảo ý mà.
Tại phòng của Bảo.
-Này nà !!! Anh phải đeo cái cravat này cơ !!!!
-Thôi , trẻ con lắm !!! Anh không thích caro đâu !!! – Bảo lắc đầu nguầy nguậy nhưng con bé Châu nào có chịu thua :
-Ứ ừ !!! Em thấy nó dễ thương mà…!!! Không thích là không thích thế nào… - Nói rồi Châu thắt ngay vào cổ cho Bảo khiến hắn không thể nào làm khác được , miệng méo xệch :
-Trời đất !!! Em ép cung anh đấy hả ???
Châu chu chu môi , mắt chớp chớp đểu giả :
-Thế anh cũng ép duyên em đấy thôi ? Hôm bữa không vì danh dự của anh thì em sẽ đồng ý chắc ?? Anh mơ đi nhá !!!!
-Em nói gì đấy hử , tiểu tử ??? Có cần anh rút lại quyết định không đây !!! - Bảo nói lại và cũng nhìn Châu bằng vẻ đểu đểu như con bé.
-Rõ thật là…. !!! – Châu nói rồi béo má Bảo và cười một cách tinh nghịch , đầy sức sống.
Sau đó , nó , Châu và bộ 3 cùng đi tới trường . Ai nấy đều rất vui vẻ , ngoại trừ Minh Hoàng , vết thương trong lòng hắn không thể lành trong chốc lát được…
Trên đường đi , cả bọn tíu tít nói chuyện vui vẻ cả lên . Đặc biệt là nó và Châu.
-Êy dà…!! Hai người thế nào rồi đây ??? – Nó chớp mắt tinh vi , thúc nhẹ vào sườn Châu , nói.
Châu cười nhẹ , vờ hỏi lại :
-Hai người nào cơ ????
-Cái cậu này !!! Không phải cậu với gã Nhất Bảo thì là ai chứ hả ??? – Nó nói , khẽ cốc nhẹ lên đầu Châu sau đó thì vội vàng rụt tay lại bụm miệng :
-Ôi chết !! Sao mà tớ dám uýnh cậu được bây giờ…. !! Nhất Bảo giết tớ chết … hahaha…
-Tinh vi nó vừa vừa thôi nhá !!!! – Bảo lườm lườm nó nói .
Rồi như chợt nhớ ra , Châu quay sang vỗ vỗ vai nó :
-Ê Thoại My !! Cậu xem cái cravat của anh Bảo có đẹp hok ???
Nó đưa mắt sang nhìn Bảo chăm chú , sau đó gật gật một cách thật thà :
-Cũng đẹp !!!
-Đó !!! Thấy chưa anh !!!! Ai cũng thấy đẹp cả mà… hihi !! – Châu cười rạng rỡ nói với Bảo nào ngờ , hắn trề môi đáp :
-Em hỏi ai lại đi hỏi con nhỏ không có mắt thẩm mỹ !!!!
-Anh lại muốn chết đấy hử , Nhất Bảo ?? – Nó nheo mắt lại , tay giơ giơ nắm đấm.
Lúc này Vũ mới tham gia vào cuộc :
-Chẳng phải cô nói là : sự thật thường mất lòng sao hả ??? hahahaha
Nói đến đây thì nó đành chịu , chẳng biết nói gì nữa cả . Bọn hắn chơi trò “gậy ông đập lưng ông” đây mà… quỷ sứ !!! Mà cũng phải công nhận một điều , từ khi nó tới Biệt thự Hoàng tử . Cả nó và bộ 3 không cần mất học phí mà hàng ngày vẫn được tôi luyện thêm tài năng cãi nhau , nói shock. Nếu có tổ chức một cuộc thi như vậy thì biết đâu nó hay bộ 3 sẽ giật chức quán quân như chơi ấy chứ !
Đến cổng trường , khi cả bọn đang định tản ra để vào lớp học của mình thì Thiên Vũ vội ngăn lại :
-Khoan đã nha !!! Hôm nay ai cũng chưa ăn sáng nên giờ tập trung ở canteen nhá !!!
Nó chớp mắt e dè , thỏ thẻ hỏi :
-Tui được đi chớ ???
Vũ cười thầm : “ Tất nhiên rồi ! Sao mà thiếu cô được” Nhưng mà hắn ta lại dở giọng nói
-Được , nhưng mà là vì cô là bạn của người yêu Nhất Bảo nên mới được đi theo nghe chưa !!! Chứ không thì mơ đi há !!!
Nó lặng một chút , mắt sầm lại , sống mũi hơi cay cay :
-Tui không thèm !!!
Sau đó bỏ đi một mạch , luôn miệng lẩm bẩm : “ Hừ hừ , các anh coi tui là cái gì chứ …?? Con ở hả…? Never…!!!”
Vũ thấy vậy liền chạy theo … hộc hơi… Hắn chỉ có ý đùa đùa một tí thôi , nào ngờ lòng tự trọng của nó lại nổi lên và đã khiến cho hắn cảm thấy hơi có lỗi một chút…
-Êy !! Êy !! Đợi đã…!!! Tui đùa thui mà , Thoại My !!! Thoại My !!!! Rùa !!! Con Rùa kia… đứng lại !!!!
Nó làm mặt lạnh , bụng nó vẫn còn tức lắm , chưa thể nào mà nguôi được . Hừ , ai bảo hắn dám đùa cợt quá đáng chớ.
-Thoại My !!!! Đừng giận nữa mà !!! Rùa !!! Rùa ơi….
Vũ đuổi kịp nó , thở hổn hển , sau đó cứ lẽo đẽo đi theo nó mà năn nỉ…
-Thôi mà… đừng giận tui mà…!!!
Nó thở hắt , lườm lườm gã Vũ :
-Hừ , ai giận anh chứ !! Đồ vô duyên… đi ra giùm tui với…!!!!
- Thôi mà.. đi ăn cùng đi mà…. Cô là người của Biệt thự Hoàng tử… phải đi cùng chứ !! Cô chưa ăn sáng mà…!!!
-Không đi đấy..!!! Thì sao…??? – Nó trợn ngược mắt , quát lên một cách “hách dịch”.
-Cô có đi không ?? – Vũ hỏi lại lần cuối , lần này hắn không nói bằng thái độ nài nỉ như lúc nãy nữa . Mà nói bằng giọng bất cần , mang tính ra lệnh . Hắn không muốn biến mình trở thành một người vế “thấp” , nãy giờ cũng chỉ là vì hắn không muốn chuộc lỗi mà thôi.
Nó vẫn cương :
-Không !!!
-Không thì thôi… !!! Kệ cô…!!!! - Thiên Vũ gắt lên , sau đó bỏ đi một mạch , hắn cũng bực lắm rồi.
Bất giác nó quay đầu lại… Khẽ chạnh lòng… Tha thẩn bước tiếp thì…
….. “Bụp”…..
Một cái phong thư đen rơi trúng ngay đầu nó… giật mình , nó cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn cố lấy hết can đảm cúi xuống nhặt…
Vẫn một phong thư màu đen , giấy đen và chỉ có chữ là màu trắng đầy kì bí.
“ Có giỏi thì tái ngộ tại nhà kho . Okie ?
Yên tâm đi , sẽ chẳng sao nếu cô đủ can đảm , Nguyễn Hoàng Thoại My.
Black Rose”
Từng dòng như hằn sâu vào đầu óc nó , nỗi sợ hãi trong nó bây giờ không lớn bằng “cái tôi” của nó lúc này. Làm sao nó có thể từ chối lời thách thức đó được cơ chứ. Nó không muốn làm đứa hèn .
Nghĩ là làm , nó không cần vào lớp cất sách vở mà tới ngay nhà kho dù cảm thấy hơi ớn lạnh nơi sống lưng.
………………………………
Cũng cùng lúc đó , bộ 3 cùng Ngọc Châu đang ngồi ở canteen cũng nhận được một lá thư được gởi qua cô phục vụ.
“ Thoại My đang ở nhà kho .
Black Rose”
Nhận được thư , lòng ai cũng như có lửa đốt . Họ vô cùng lo lắng cho nó nên không ai bảo ai , tất cả đều chạy thật nhanh về phía nhà kho.
Luôn ngắn gọn nhưng cũng đủ làm người ta cảm thấy sợ hãi , điều đó làm nên một Black Rose luôn bí ẩn và nguy hiểm . Trong chuyện này , rõ ràng bọn hắn đang ở trong thế bị động , chẳng ai biết một xí xi gì về cô ta cả , còn dương như , cô ta lại hiểu quá rõ về cả bọn .
Tới nơi , nó không hề thấy ai cả , cánh cửa mặc nhiên đóng sầm lại . Tim nó đập nhanh hơn một chút , đôi mắt liên láo nhìn xung quanh.
Bỗng từ đâu , một giọng nói vang lên …
-Bình tĩnh nào !! Thế nào rồi bộ 3 hot-warm-cold cũng sẽ đến đây tìm cô , nhanh thôi… hahahahaha….
Tiếng cười ấy lại vang lên ghê rợn , nó cảm nhận được từng cánh hoa hồng đen đang rải rác khắp người nó ...
Nỗi sợ hãi thực sự giờ đây mới chìm ngập trong nó . Siết chặt đôi bàn tay , nó hi vọng điều đó có thể làm cho nó khá hơn một chút.
Bỗng , nó phát hiện ra rằng , ngay dưới chân nó – dưới những cánh hồng đen phủ rải rác trên sàn nhà là một vật thể lạ… Hay chăng đó là một quả boom …
Theo quán tính , nó lùi lại về phía sau mấy bước , chưa kịp hoàn hồn thì tiếng … “rầm”… Cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo bởi 4 người – bộ 3 và Ngọc Châu .
-Đừng tiến vào !!! Có boom đấy !!!!
Nó hét toáng lên . Vừa dứt câu , cánh cửa đóng sầm lại , kín bưng…
Rồi giọng nói ấy lại vang lên , có vẻ như đó chính là Black Rose .
-Hahaha , đừng cố mở cửa ra , vô ích thôi… còn 10p nữa cho các người quyết định .
Vũ siết chặt tay lại , xông thẳng về phía cánh cửa và dùng hết lực có thể để đẩy cánh cửa ra nhưng vô ích . Cánh cửa gỗ lúc nãy đã được thay thế bằng một cánh cửa sắt chắc rắn. Minh Hoàng cùng Nhất Bảo cũng lao ra , nhưng vô ích . Sức mạnh của họ không đủ để làm nó chuyển dời.
2p trôi qua…
-Ư huhm… Bộ ba cũng kém cỏi quá nhỉ ??? Nếu để ý thì các cậu sẽ thấy mé bên phải có một bảng kí tự , nếu cố gắng thì sẽ giải được , mật mã gồm 3 chữ cái , đơn giản thôi !
Vũ gào lên , mặt hắn nóng bừng vì tức giận :
-Có giỏi thì bước ra đây , Black Rose !!! Chơi vậy mà là fair play à ???
Black Rose không trả lời trực tiếp vào câu hỏi cuả Vũ , mà chỉ đọc nhẹ nhàng một bài thơ..
- “ Thời gian chỉ còn là tích tắc
Mạng sống hay như sợi tơ hồng
Mật mã chôn tận trong kí ức
Vĩnh viễn sẽ thấy mặt trời đen…”
Không hiểu ý nghĩa của câu thơ đó là gì nhưng nghe giọng của cô ta thì có vẻ tâm trạng lắm , giọng buồn và lẫn chút oán giận nhưng cũng như tâm tư của một người con gái đang yêu.
-Là cái quái gì chứ ?? Bỏ đi… giờ thì chơi trò hên xui thôi !!! – Vũ nói sau đó bước lại phía đó giải mật mã.
Lạch cạch , lộc cộc…
Không khí ngột ngạt như muốn nín thở …
Mỗi người một suy nghĩ , một người một tâm trạng nhưng họ cùng một sự lo lắng không tránh được. Cuộc đời tươi đẹp , tương lai vẫy gọi phía trước chẳng lẽ sẽ phải kết thúc một cách đớn đau như vậy sao ???
Trong khi Hoàng và Vũ đang cố gắng tìm ra mật mã thì nó , Châu và Bảo cùng đi xung quanh khám thính xem còn lối ra nào khác hay không .
Qủa boom nguy hiểm vẫn chạy với tốc độ kinh hoàng không ai muốn . Vào lúc này , thời gian thật quý báu hơn lúc nào hết . Còn 3 phút nữa…
Bỗng , Black Rose lại lên tiếng nhưng kì thực không thể biết được tiếng nói ấy phát ra từ đâu …
-Nếu ôm quả boom thì tốc độ thời gian chạy sẽ giảm đi một nửa cũng có nghĩa là các người có thêm cơ hội thoát khỏi đây …!!! Thế là Black Rose này đã quá nhân nhượng rồi đấy…. !!!
Từng lời nói vang lên văng vẳng , lại một lần nữa .. Không ai bảo ai , tất cả đều chạy đến phía quả boom .
-Nhưng khoan !!!! – Black Rose lại bỗng lên tiếng , khiến cả 5 người đều sững lại …
-Tất cả đều có những cái giá của nó … Khi buông quả boom ra , thì thời gian chạy sẽ tăng nhanh gấp 5 lần… !!! Ai có thể là người dũng cảm đứng ra đây…
Nghe xong lời của cô ta , nó – không một chút ngần ngừ chạy thẳng lại phía quả boom – nó tình nguyện hi sinh vì tẩt cả.Nếu một mạng sống của nó mà có thể đánh đổi lại là 4 người mà nó quý mến thì … huhm… nó sẵn sàng …
Thấy thế , Minh Hoàng lao người ra , đẩy mạnh nó với hi vọng sẽ chụp được quả boom nhưng không … bàn tay nó đã chạm tới và nhanh chóng ôm gọn lấy …
…. Không kịp nữa rồi….
Vũ tiến lại ngay phía nó mà quát :
-Sao cô ngốc vậy hả ?? Cô có biết làm như thế là rất nguy hiểm hay không ???
Nó lắc đầu , cười mãn nguyện :
-Tôi không ngốc….!!
-Lại còn không nữa…!! – Nói rồi Vũ ngồi xuống , quan sát kĩ quả boom còn Hoàng thì không biết làm gì hơn ngoài việc chạy đến ngay cánh cửa để tiếp tục giải mật mã…
Cả bọn còn 4 phút …
-Qủa boom này là hàng tự chế… !! Mà chính vì tự chế nên nó không tuân theo một quy tắc nào cả , rất nguy hiểm , độ công phá cực lớn , có thể ảnh hưởng đến bán kính toàn trường ! – Sau một hồi dò xét thì Vũ đưa ra kết luận .
Nó vẫn để mắt đến quả boom… thở dài , đôi mắt bắt đầu ngấn nước nhưng vẫn cố cắn răng không cho những giọt lệ tuôn rơi:
-2 phút nữa thôi….!!!
Im lặng…. Không ai nói với ai câu gì….
40 giây đếm ngược… Còn chăng tia hi vọng nào đó ..???
….40….39….38….35….
-Mở rồi…!! Cửa mở rồi….!!!! Chạy thôi !!! – Hoàng hét lên , kéo cả bọn cùng chạy nhưng nó vẫn ôm khư khư quả boom , không rõ lí do.
Vũ kéo mạnh tay nó , định bụng sẽ hất quả boom đi nhưng nó ghì rất chặt và hét lên trong nước mắt :
-Mọi người chạy đi… đừng lo cho tui… chạy đi…!! Nếu tui bỏ ra thì sẽ không kịp thời gian nữa đâu… mọi người chạy đi… chạy đi !!!!!
30 giây…
-Nếu chạy cùng chạy… ném quả boom đi !!!! – Vũ quát như ra lệnh , không khí vô cùng hỗn độn , đôi bên giằng co , không ai chịu nghe ai.
Rồi Vũ cương quyết quay sang :
-Bảo đưa Châu ra ngoài nhanh , Hoàng – cậu đi thông báo cho học sinh toàn trường mau chóng lánh đi kẻo nguy hiểm !!!
Bảo kéo Châu đi , riêng Hoàng vẫn đứng yên chần chừ :
-Không được .. còn cậu và Thoại My…
-Nhanh lên đi… tính mạng của hơn 1000 học sinh phụ thuộc vào cậu lúc này đấy… nhanh lên…!!!
Hoàng cắn chặt môi , chạy đi hết sức mình.
20 giây…..
Vũ cầm chặt tay nó :
-Ném quả boom ra đi , chúng ta sẽ cùng chạy…!!!
Nó lắc đầu nguầy nguậy :
-Không !!! Anh mau chạy đi , Thiên Vũ… không còn thời gian nữa đâu… chạy đi…!! Chạy đi….
-Cô không đi tôi cũng không đi !!!!!!!!! – Vũ gắt lên , nước mắt hắn cũng bắt đầu lăn …
10 giây….
Vũ thở dài … hơi thở cuối cùng??? Rồi ôm chặt lấy nó chứa chan tình cảm và thì thầm :
-Chúng ta sẽ cùng chết…. chết là hết… Sẽ tắt thở… Nhưng sẽ có một thứ luôn thở trong tôi dù chuyện gì xảy ra…đó là tình yêu…
5…..4…..3…..2….1….. BÙM…..!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bùm !! Tiếng nổ vang lớn … Như muốn xé cào toàn khu vực… Tất cả mọi thứ đổ vỡ …
Tan tành…
Khu học sinh chạy toán loạn , hỗn độn như một trận chiến tranh thời cổ xưa .
Cảm nhận được toàn xương thịt như đang tro từng mảnh .
Thế là hết ….
Tương lai tươi sáng của hai con người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết coi như đã còn dấu chấm.
Hết rồi…
Tạm biệt trần gian…!!!
……………………………………
Ơ nhưng…. Đôi mắt nó dần mở ra … chẳng có gì đổ vỡ , hơn hết xung quanh vẫn bình an !!! Phù… Thật may là nãy giờ chỉ là nó tưởng tượng mà ra. Duy chỉ có cả nó và Thiên Vũ đều được “tẩm bột” miễn phí … Một lần nữa , Black Rose lại bỡn cợt bọn nó . Qủy quái !!! Qủa boom đó là boom bột mì không một chút hiểm nguy .
Thiên Vũ vẫn nhắm ghiền mắt , mặt dính đầy bột . Thấy bộ dạng đó của hắn , nó bật cười , lay lay người hắn :
-Hey ! Thiên Vũ , hông sao nữa rồi ! Hoàn toàn bình yên !
-
Vũ từ từ mở mắt ra , sau đó ôm chặt lấy nó :
-Không sao rồi..!! May quá… may quá…!!!!
Nó trơ mặt ra , gõ gõ lưng hắn :
-Hơ… Mừng quá cũng không nên ôm tui chặt đến thế chứ ..!!
Sau đó , Vũ và nó bước ra ngoài trong bộ dạng đầy ngớ ngẩn đó , nhưng vẻ bề ngoài lúc này chẳng là mấy quan trọng , an toàn là may mắn rồi . Nhưng trong bụng , Thiên Vũ vẫn còn tức anh ách , rõ ràng Black Rose muốn đùa giỡn , khinh bỉ bọn hắn mà… Vụ này mà không giải quyết triệt để , hắn biết là sẽ còn thêm nhiều rắc rối nữa sẽ xảy đến . Vì vậy , từ nay phải cẩn trọng và tìm ra một biện pháp nào đó để “xử lí” ngay “mụ” Black Rose này.
Bước ra ngoài , cả một toán học sinh xúm lại phía Thiên Vũ , quan tâm xúm xít dữ lắm – nó ra rìa .
-Thiên Vũ à…!! Anh có làm sao không ??
-Ôi…boom nổ mà anh vẫn bình yên à…!! Thật là anh hùng quá đi.. Nhưng sao người anh lại dính đầy bột mì thế này !!!
-Grừ !! Cái con hâm này , hot boy Thiên Vũ có dính cả tá bột mì thì vẫn đẹp trai như thường mà , còn nói nữa tao “binh” cho đấy !!!
-Thiên Vũ à , để em lau cho nào…!!
Vũ thở dài , nhún vai đầy mệt mỏi nhìn nó . Chẳng hiểu sao nó lại thấy bực , dậm chân rầm rầm sau đó mặc kệ hắn ta mà bỏ đi về phía trước .
Bỗng , Minh Hoàng từ đâu chạy đến chỗ nó . Thấy thế nó liền hỏi dồn :
-Nhất Bảo và Ngọc Châu đâu ??
-Ngọc Châu bị shock , xỉu và được đưa đến phòng y tế rồi ! Còn cô không sao chứ… ?? Tại sao người lại…
Chưa để Minh Hoàng nói hết câu , đúng hơn là “quan tâm” hết , nó đã cắt lời :
-Trò đùa của Black Rose ! Chã có gì nguy hiểm ở đây cả , boom bột mì !
Nghe vậy , Hoàng siết chặt tay lại . Hắn cảm thấy vô cùng tức tối và đay nghiến người con gái đó . Không biết thực ra , cô ta là ai…?? Lúc này , hắn mới chợt nhớ đến Thiên Vũ liền hỏi tiếp :
-Vũ đâu ?
-Fan bu kín rồi !!! Khiếp , hắn ta chắc sắp trở thành “ hot boy bột mì” được rồi đó !!!
Hoàng khẽ bật cười vui vẻ trước điệu bộ đáng yêu của nó nhưng chợt , gương mặt hắn lại lạnh lùng trở lại , lòng đau thắt khi nghĩ về sợi dây chuyền định mệnh. Hắn tự nhủ lòng , phải cố lên để chờ kết quả ADN vào buổi chiều và dù kết quả có thế nào thì nhất định cũng phải vượt qua cho bằng được .
Sau đó , Hoàng dẫn nó tới phòng thay đồ để bỏ cái bộ dạng lấm lem ấy đi rồi cùng tới phòng y tế thăm Ngọc Châu. Thật may là con bé không làm sao cả nên có thể vui chơi lại như bình thường nhưng có lẽ bây giờ , bất kì ai trong số bọn nó đều không thể tránh khỏi mối bận tâm “Black Rose”.
Lên Đầu Trang